Insane
Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326613

Bình chọn: 10.00/10/661 lượt.

ối phó, đằng này, cậu nhóc lại quá sức thông minh, thường bày trò chơi khăm đến nỗi ai nấy

tay chân luống cuống. Chưa hết, lại còn lúc nào cũng bày ra vẻ mặt rất

chi ngây thơ khả ái ngoan hiền lễ độ, quý vị người lớn làm cách nào nỡ

mắng mỏ nặng lời.

“Cái gì! Quân Càn lại trốn ra ngoài rồi?

Năm người lớn sức dài vai rộng các anh lại không quản nổi một thằng nhóc sao hả? Làm ăn cái kiểu gì vậy?!” Bên ngoài giật mình vì tiếng quát

thét phẫn nộ của Đông Bắc Vương vọng ra từ phòng khách Phủ Tổng thống.

Đám cận vệ rủa thầm: Có bản lãnh tự ông giữ nó đi, ông đâu phải không biết giữ nó khó cỡ nào chớ…

Phương Động Liêu liếc quanh đám thuộc hạ

đang đứng đực ra rất chi vô dụng, cơn giận lại sôi trào, thét lên: “Còn

không mau đi tìm nó về đây!!”

Mấy cận vệ vội vàng ba chân bốn cẳng tháo thân ra ngoài.

Núi lớn âm u thăm thẳm, ngút ngàn vô tận vô cùng.

Thâm cốc âm u, vắng lặng đến rợn người.

Yên tĩnh đáng sợ, phả một thứ hơi thở nguy hiểm không thể diễn tả thành lời ra chung quanh.

“Gruuuu… uuuu… Gruuuuuuuuuuuuuuuuuuu” Dưới vầng trăng vằng vặc, sói hoang ngửa đầu tru lên từng hồi buốt óc.

Đối với nhóc con Phương Quân Càn mà nói, đó chắc chắn không gì khác hơn một cơn ác mộng không ai kéo ra được.

Cậu không dám dừng lại, bởi vì bầy sói hoang phía sau bất cứ lúc nào cũng sẽ bổ nhào đến.

Dừng lại là cầm chắc cái chết.

Ngay lúc sống chết trong gang tấc, thường thì tiềm năng con người sẽ được phát huy đến cực hạn.

Chí ít,

Phương Quân Càn từ nào tới giờ chưa biết mình có thiên phú đối với phương diện này.

Bầu trời đen thẳm.

Cỏ dại tràn lan, không phân biệt nổi đâu là đường đi.

Một tiếng hét lên!

Chân Phương Quân Càn bị vướng vào đám dây leo chằng chịt, lảo đảo té nhào xuống đất.

Cánh tay trắng hồng vướng vào bụi gai, bị cào chảy máu.

Mùi máu thoang thoảng trong không khí.

Bầy sói đánh hơi thấy mùi tanh lập tức kích động, tròng mắt u tối giữa rừng sâu vụt sáng rực lên như mắt quỷ.

Nỗi kinh hoàng như một thứ chất nhầy dính nhớp không ngớt tràn ra từ trái tim cậu bé non nớt chưa hiểu chuyện đời.

Mặt tái mét, song đôi môi vẫn lì lợm mím chặt.

Cho dù còn nhỏ, nhưng đã sớm nhìn thấy bóng dáng của một trang anh hùng tuyệt thế ngày sau.

Mắt nhìn vòng vây bầy sói không ngừng khép chặt, Phương Quân Càn tuyệt vọng nhắm tịt mắt.

Bỗng dưng…

Tiếng huân (2) trầm trầm len lỏi, phảng phất như từ ánh trăng kia vọng đến.

Mênh mang dâu bể, thần bí u uẩn, đau thương mà diễm tuyệt.

Khoảnh khắc ấy, cậu bé Quân Càn như nghe thấy cả mùa thu theo tiếng huân phả lên người mình.

Một luồng khí mạnh bạo ập đến từ phía sau Phương Quân Càn.

Nhưng mà, lại không phải như dự kiến là bị bầy sói xông lên xé thành trăm mảnh.

Kinh ngạc hé mắt ra, liền thấy bóng chim ưng từ trên trời bổ xuống! Nhanh như cắt cắm vuốt sắc vào mắt con sói đầu đàn!

Nó tru lên thảm thiết.

Đôi cánh chim ưng giương rộng, quật phành phạch trên không!

Mượn lợi thế từ không trung không ngừng quắp, mổ con sói dữ, đồng thời, lông chim lả tả như đầy trời tuyết rơi.

Bầy sói bỏ đi từ lúc nào, Phương Quân Càn không biết nữa.

Lúc này cậu đã mệt chết đi rồi.

Bởi vậy nên cứ thế mà nằm bẹp ở chỗ cây cối um tùm ấy.

Ngay cả đầu ngón tay cũng không buồn cục cựa.

Chỉ còn tiếng huân văng vẳng trong không trung.

Xa thẳm mà thê lương.

Cho dù, vẫn còn ngơ ngác giữa hồng trần nhiễu nhương, nhưng cũng đủ khiến người ta như lạc vào mênh mang hoang địa.

Cho dù, trên đầu là vầng dương gay gắt, vẫn phảng phất nét tinh tế ảo diệu, mà khoát đạt tiêu dao tựa gió tản mây nhàn.

Cực tĩnh, cực bi, vời xa trần tục.

Huống chi, trong đêm trăng xanh tịch liêu quạnh quẽ như thế này…

Cậu bé bảy tuổi không cách nào tìm ra nổi từ ngữ để hình dung nữa.

Mãi đến khi trưởng thành mới hay, cảm giác này gọi là – say mê.

Huân thanh ngừng lại.

Con chim ưng cũng chìm khuất vào đêm tối mênh mông.

Quân Càn chật vật gượng dậy.

Nheo nheo mắt ngước lên đỉnh núi nhọn hoắt.

Một bóng trắng tựa tuyết đứng đó, như có như không.

Nhìn kỹ hồi lâu, hình như cũng là một đứa trẻ trạc tuổi mình.

Không thấy rõ mặt đứa bé đó, chỉ thấy làn tóc xõa dài ôm lấy lưng, vạt áo trắng tinh nhẹ nhàng phơ phất, tựa nước mềm chảy xuôi.

Phương Quân Càn chỉ thấy, mình vừa từ giấc mộng này trôi vào giấc một khác.

Chỉ khác, ban đầu là ác mộng, hiện tại là mỹ mộng.

Đứa bé trên đỉnh núi quay lại,

Nhìn Phương Quân Càn, mỉm cười.

Không gian thinh lặng, tựa hồ giấc mộng thiên thu, không thể nào tránh được…

Bạn nhỏ Phương Quân Càn ngắm nghía ân

nhân cứu mạng trước mặt, đứa bé chừng bảy tám tuổi, mặt đẹp như tranh,

trời đã lập thu, nhưng trên người chỉ phong phanh manh áo dài trắng,

trong vẻ thanh nhã lại như ẩn hiện nét siêu thoát xuất trần.

Mái tóc dài của đứa bé thả nhẹ phất phơ

trong gió, khi nó xoay người về phía này, tóc mềm đen mượt cuốn theo,

phả lên mặt một làn gió mát.

Ánh trăng mát lạnh rơi trên khuôn mặt đứa bé, khóe môi chỉ nhếch nhẹ, dường như cả núi non cũng muốn sụp xuống dưới chân vậy.

Có cảm giác, hình như đã từng quen biết.

Phương Quân Càn ngứa miệng, nhịn không được nói: “Chú