Khuynh Thế Hoàng Phi

Khuynh Thế Hoàng Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324480

Bình chọn: 10.00/10/448 lượt.

g thể tin, thượng hạ đánh giá ta, “Làm sao có

thể…… Ta rõ ràng đã …. mặt ngươi …… Làm sao có thể!” Nàng không ngừng mà thì thào lặp lại, giật mình nói, “Đêm đó hoàng hậu điện có nữ quỷ,

chính là ngươi! Ngươi thật to gan, dám giả thần giả quỷ dọa bản cung.”

“Hoàng hậu nếu không làm chuyện sai trái, lẽ nào lại bị nô tì dọa

sợ?” Ta thản nhiên ngồi ngay ngắn ở bên ghế, đem chén Thiết Quan Âm bưng lên, đặt ở bên môi nhấp một ngụm, vừa lòng nhìn sắc mặt của nàng dần

dần nguôi bớt, “Hoàng hậu, ngươi phải biết rằng, mạng của ngươi và Liên

Dận hiện đang nằm trong tay ta. Chỉ cần các ngươi an phận, ta tuyệt đối

không làm khó dễ các ngươi, chuyện ngươi từng hủy udng ta, ta cũng có

thể không truy cứu.”

Ánh mắt nàng chợt nheo lại, “Ngươi là đang uy hiếp ta?”

Ta cười nói:“Cứ cho là vậy! Thế ngươi có đồng ý bị uy hiếp không?”

Đồng tử nàng đột nhiên tiệm khởi sát khí, “Ta tùy thời đều có thể giết ngươi!”

Ta chút không úy kỵ chống lại ánh mắt nàng, “Một việc ngốc nghếch như đồng quy vu tận , người thông minh như hoàng hậu nhất định sẽ không

làm.”

Nàng bỗng nhiên trầm tư, sát khí trên mặt dần dần tán đi, thần sắc

khôi phục như thường, đồng tử xinh đẹp lưu chuyển, “Ngươi nói không sai, chuyện ngốc nghếch như vậy, bản cung tất nhiên sẽ không làm.”

Ta đến Dục Quốc đã tròn bốn tháng, các nô tài trong cung đều sau lưng ta to nhỏ bàn chuyện. Có người nói ta rất được Hoàng Thượng sủng ái,

bởi vì Liên Thành mỗi ngày đều đến Chiêu Dương cung; Có người nói ta căn bản không hề được Hoàng Thượng chiếu cố, bởi vì Liên Thành chưa từng

qua đêm lại Chiêu Dương cung. Ta thản nhiên tiếp nhận mọi phê phán cùng

dò xét của tất thảy mọi người, hậu cung cho tới bây giờ đều là như thế,

bọn họ không nghị luận về ta, ta mới cảm thấy kỳ quái.

Hoàng hậu không lui tới chỗ ta, cũng không tiếp tục làm khó dễ ta.

Ngược lại chính là Thái Hậu, khi bà nhìn thấy ta, gương mặt cấp tốc thay đổi, rồi cũng cấp tốc trở về nguyên bản, nhưng lại trước mặt chúng phi

tần cùng nô tài không chịu nhận chén trà thỉnh an của ta, phẫn nộ phẩy

tay áo bỏ đi. Từ đó về sau Liên Thành nói với ta, về sau không bao giờ

cần đến chỗ Thái Hậu thỉnh an nữa, an tâm ở Chiêu Dương cung, tuyệt

không làm khó ta.

Mấy ngày này ta cũng đến gặp qua Nạp Lan Mẫn mấy lần, nàng có thể nói vô cùng nhàn tản, cả ngày không cắt giấy làm diều thì cũng mở tranh

thêu hoa. Mỗi lần ta đến chỗ nàng, hai chúng ta liền ngồi suốt một ngày

trời, cùng nàng nói chuyện phiếm tâm tình khiến ta thực thoải mái, bởi

vì nàng nữ nhân vừa lương thiện lại hiểu lòng người. Ta rất muốn cầu

Liên Thành hạ lệnh cho nàng đến Chiêu Dương cung ở cùng ta, nhưng ta

biết, điều này không hợp quy củ, dù Liên Thành có đáp ứng, nàng vẫn là

không tư cách trụ nhập Chiêu Dương cung. Nạp Lan Mẫn cũng không để ý,

còn muốn ta về sau hạn chế đến chỗ nàng, bởi vì miệng lưỡi của những

người chốn hậu cung vẫn luôn đáng sợ.

Chiêu Dương cung thiên viện có một tiểu hồ, tên là “Ly Duyên hồ”, hai tháng nay nơi ta thường xuyên đến nhất chính là nơi đó, cứ ngồi xuống

là ngồi suốt nửa ngày. Ở đó, ta có thể hưởng thụ im lặng, nghe hồ nước

nhộn nhạo, nghe bách điểu cùng nhau cất tiếng hót, nhìn cảnh vật lá bay

tán loạn, rơi rụng trong làn gió thu.

Lan Lan nói:“Chủ tử, nên dùng bữa tối.”

Ta mông lung đưa mắt phiêu đãng nhìn qua hồ nước, soi bóng một vòng

ánh sáng từ chân trời cuối ngày thật tuyệt mỹ, ánh nắng chiều thật diệu

dàng làm sao, “Đã là cuối thu rồi.” Vừa sắp đến ngày giỗ của phụ hoàng,

mẫu hậu.

Lại là một trận lặng im, ta cũng không có ý sẽ đứng dậy rời đi, lại

nghe thấy một tiếng,“Tham kiến Hoàng Thượng.” Ta chợt hoàn hồn, ngẩng

đầu nhìn Liên Thành, không có hành lễ. Thói quen trực tiếp kêu tên của

hắn, thói quen ở trước mặt hắn làm càn, đây gần như là một loại thói

quen.

Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, cùng ta quan vọng một bờ bích thủy mờ

mịt, loang lổ ánh nắng chiều,“Nàng có phải đang nhớ nhà?” Thanh âm hắn

theo gió bay tới, thần sắc của ta cũng theo đó mà ảm đạm trầm xuống.

Hắn thấy ta không nói lời nào lại nói: “Ba ngày sau là hội săn mùa thu, ta định mang nàng đi cùng mình.”

“Ngươi nói thật chứ?” Ánh mắt của ta sáng ngời, nhìn hắn đến thực cảm tình.

Hắn cười nhẹ, “Như vậy, ngươi mới có thể vui vẻ.”

Tia sáng trong mắt ta dần thối lui, “Liên Thành, ngươi không cần đối

tốt với ta như vậy. Tâm của ta đã không còn khả năng yêu thêm ai khác.”

Hắn nói: “Suốt hai tháng nay, nàng chưa từng cười qua lấy một lần. Ta chỉ là hy vọng nàng có thể vui vẻ.”

Vui vẻ là cái gì, ta đã sớm đã quên. Tâm của ta sớm bị kẻ khác đả

thương đến vết máu loang lổ, vết thương không thể lành, nếu không phải

còn có chấp niệm muốn phục quốc chống đỡ ta, sợ là đã sớm kiên trì không nổi. Từ lúc Dịch Băng cùng Ôn Tĩnh Nhược ngã xuống trước mặt ta là lúc, ta liền theo bọn họ mà đi. Liên Thành đối với ta rất hảo, ta vẫn luôn

biết điều đó, nhưng là ta không thể yêu hắn. Ta bị người mình yêu tổn

thương quá sâu đậm, tư vị đó như thế nào, hắn không thể biết được.

Hắn đột nhiên đổi đề tài, “Trời cũng sắp tối rồi, ta mang nàng


Pair of Vintage Old School Fru