
***
Tôi trở về ký túc xá, vừa bước vào phòng thì Bạch Lâm đã nhảy từ trên ghế dậy, vồ tới ôm lấy tôi và hỏi: “Thế nào? Thế nào?”
“Còn dám hỏi, không chịu chờ mình mà chạy về trước.”
“Thì mình ngại mà.” Mặt của Bạch Lâm đỏ lên, cúi đầu xuống. Lát sau, nó lại tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc là thế nào?”
Tôi nhớ lại nét mặt của Mộ Thừa Hòa khi đặt tên cho tôi, nướu răng khó
chịu, bất giác nói: “Mộ Thừa Hòa, mình và hắn không đội trời chung!”
“Ta nói, Tiểu Đồng à, tuy có câu đánh là thương mắng là yêu, nhưng mà những chuyện thế này, vẫn nên giản dị thì hơn. Dù gì thì cũng là thầy trò với nhau…. cái đó đó mà.” Bạch Lâm ra vẻ thần bí mà đá chân mày với tôi.
“Cái đó nào?” Tôi chẳng hiểu.
“Hì! Thì tức là cái đó đó.” Bạch Lâm tự nhiên thẹn thùng vỗ tôi một cái.
(6)“Rầm” một cái, người thứ hai phá cửa chạy vào là Triệu Hiểu Đường, bỏ đồ đạc
xuống đất xong liền nói: “Mau mau mau, hội sinh viên đến tuần tra vi
phạm nguồn điện kìa.” Tống Kỳ Kỳ đang ngồi luyện nghe chợt “vút” một cái đứng lên, vội vàng giật giắc cắm nồi cơm điện ra, đổ hết nước xuống bồn rửa tay.
“Để trong toilet, để trong toilet.” Tôi kêu lên.
“Không được! Lần trước họ soát cả toilet luôn đó.” Triệu Hiểu Đường nói.
“Tới rồi, mình nghe thấy tiếng chìa khóa rồi, nhanh lên!” Bạch Lâm đi thám thính tình hình địch chạy về nói.
“Vậy mình vô đó luôn.” Nói xong, Tống Kỳ Kỳ ôm nồi cơm điện chạy vào phòng vệ sinh.
Trường quy định, không được sử dụng các thiết bị điện nấu nướng có công suất
cao, hội sinh viên rất thích làm những cuộc tập kích đột xuất như thế.
Một khi phát hiện ra, không chỉ sẽ bị tịch thu, mà còn bị thông báo lên
khoa, đến lúc truy cứu phạt tội, cả phòng đều sẽ gặp rắc rối. Nhưng,
cùng với thời tiết ngày càng chuyển lạnh, mọi người trong ký túc xá đều
không muốn xuống phòng nước để lấy nước nữa, một là vì lười, hai là vì
không đủ dùng. Thêm vào chúng tôi đã lăn lộn đến năm 3 rồi, đã thuộc cấp bậc cao nhất ở trụ sở khu Tây này rồi, khó khăn lắm con dâu mới được
thành mẹ chồng, thành dầu chao quẩy, không còn nhút nhát sợ sệt như hồi
năm 1, năm 2, do đó, cũng đã hoàn toàn chẳng xem quy tắc ra gì.
Đội kiểm tra kỷ luật đeo cờ đỏ trên tay áo, cầm theo xâu chìa khóa đẩy cửa
đi vào, giọng nói lạnh băng: “Chúng tôi đến kiểm tra vi phạm điện khí.”
Nhóm mấy người họ nhìn đây nhìn đó, không tra ra được gì. Một nữ sinh
trong nhóm tuần tra đi ra lang cang định mở cửa phòng vệ sinh.
“Có người!” Tống Kỳ Kỳ ở bên trong la lên.
Cung tiễn đội sao đỏ ra khỏi phòng đi lên lầu, chúng tôi mới thở phù nhẹ nhõm, xem như đã thoát.
“Lần sau phải cẩn thận hơn rồi.” Tống Kỳ Kỳ đi ra phòng vệ sinh.
“Có cách gì chứ,” Bạch Lâm le lưỡi, “Họ chỉ cần đến phòng quản lý ký túc xá lấy chìa khóa, thì mình có khóa cửa cũng chẳng ích gì.”
Tôi nhìn chăm chăm vào cửa phòng.
“Nhìn gì vậy?” Tống Kỳ Kỳ thụng vào người tôi.
“Tụi mình gắn thêm một cái chốt cửa là được chứ đâu.” Tôi nói
“Phải ha!” Tống Kỳ Kỳ nói.
“Nhưng tìm ai gắn đây?” Bạch Lâm hỏi.
Tôi cắn một miếng táo, nhìn tiểu thư Bạch Lâm vừa mới đặt ra câu hỏi. Triệu Hiểu Đường và Tống Kỳ Kỳ cũng đồng loạt nhìn cô.
“Mấy cậu nhìn mình làm gì chứ?” Bạch Lâm vén tóc rũ trên trán vào mang tai.
“Cậu nói xem?” Tống Kỳ Kỳ cười.
“Cuối tuần khi sư huynh của cậu đến thăm, bảo anh ấy mang theo đinh và chốt.” Tôi nói
Bốn người chúng tôi đều chưa có bạn trai, không phải vì tỏ vẻ thanh cao, mà vì người có thể tìm được trong ngành ngoại ngữ thật sự không nhiều, nam sinh trong khoa khác thì cơ hội lại quá nhỏ. Chỉ có Bạch Lâm là có một
sư huynh khá thân. Thật ra, nếu phải nói khá thân, thì chi bằng nói sư
huynh ấy có ý với Bạch Lâm. Vị sư huynh này họ Lý, Bạch Lâm quen biết
khi tham gia vào hội ghita, sư huynh học khoa Vật Lý. Lý sư huynh là
sinh viên năm 4, đã về trụ sở chính, nhưng anh theo đuổi Bạch Lâm thì
vẫn siêng năng như ngày nào, cứ đến cuối tuần là lại xách theo trái cây
đến báo cáo ở trước lầu ký túc xá nữ sinh. Và vì thế nhiệm vụ này đành
giao cho Bạch Lâm thôi.
Trong điện thoại, Lý sư huynh hỏi: “Tụi em muốn gắn chốt để làm gì?”
“Kệ tui.” Bạch Lâm nóng.
Triệu Hiểu Đường đứng nghe lén ở bên cạnh ho khèm, “Tiểu Bạch, chú ý thái độ của cậu.”
Bạch Lâm nuốt lửa trở vô, thay đổi ngữ khí, trở nên nũng nịu: “Tụi em cứ có
cảm giác ổ khóa trong phòng không an toàn, buổi tối không thể ngủ yên
giấc, ghê lắm, nên nghĩ gắn thêm một cái chốt sẽ tốt hơn.” Tôi giơ ngón cái lên chìa tới trước mặt Bạch Lâm. Con nhỏ này, có tiền đồ.
“Được, không thành vấn đề, giao cho anh.” Lý sư huynh lập tức nhận lời.
Sáng ngày thứ bảy, Lý sư huynh quả nhiên có mặt đúng giờ trước lầu ký túc xá nữ sinh, nhưng bà thím canh cửa sống chết cũng không cho anh vào. Dùng
quan điểm của tôi để khái quát thì chính là: cho dù có một con ruồi muốn bay vào viện nữ sinh, thì nó cũng nhất thiết phải là con ruồi cái.
Bạch Lâm kéo Lý sư huynh tới trước mặt bà thím, nói rất thành khẩn: “Dì à,
đây là anh của cháu, đến để giúp cháu mang đồ về nhà ấy.”
“Người xách hành lý lần trước đã là anh hai rồi, lần này lại là anh?” Chuyện
của bao nhiê