
út lui.
Bắt đầu từ đó, khoa ngoại ngữ lưu truyền một câu danh ngôn đại học A, chỉ
cần muốn hình dung một người hơi thiếu xinh đẹp, ta có thể nói: Người
này trông như hoa hồng vậy.
Thế là cuộc sống đại học thư thái của tôi bắt đầu trở nên bi kịch, và điểm mốc chính là Mộ Thừa Hòa.
(1)Chủ tịch Mao từng dạy chúng ta: “Người Trung Quốc ngay cả chết cũng không sợ, còn sợ khó khăn sao?”
Tôi được hun đúc trưởng thành cùng với câu nói này, chăm chỉ học tập, cố
gắng vươn lên, bởi thế, tôi vô cùng hiểu cái đạo lý nhờ người ta thì chi bằng nhờ bản thân.
Thế là, tôi và Bạch Lâm đã bỏ ra một tiếng đồng hồ để tìm kiếm công cụ và
thiết bị, đóng chốt cửa lên. Xoa xoa ngón tay bị đập trúng, tôi kêu than bằng giọng… hứng khởi: “Cuối cùng cũng thấy an toàn rồi!”
Tống Kỳ Kỳ cười cười, bước tới kiểm tra, rồi thì vỗ tay: “Khá nhỉ.”
Tống Kỳ Kỳ là cô gái chín chắn nhất trong phòng chúng tôi, đến từ phương
Bắc, học rất giỏi, học kỳ nào cũng nhận học bổng. Và Triệu Hiểu Đường
thì, hoàn toàn trái ngược với cô.
Triệu Hiểu Đường, dùng câu nói nguyên văn của Bạch Lâm là — Triệu Hiểu Đường
không phải người của trái đất. Triệu Hiểu Đường có bệnh ưa sạch sẽ, và
cái mức độ ưa sạch sẽ đó là chúng ta không thể nào sánh bằng.
Còn nhớ lúc học quân sự, nhà trường đưa tân sinh viên khóa của chúng tôi
đến doanh trại quân sự vừa được xây lên ở ngoại ô thành phố A. Đó là nơi mà ngay cả con chim cũng không bay đến. Cái được gọi là phòng ngủ ở đó, chẳng qua chỉ là dạng hộ ở lều không có gì bên trong. Chúng tôi chỉ có
thể ngủ trên chăn gối do mình tự mang đến.
Đừng nói là tắm, cho dù là muốn đi vệ sinh cũng phải xếp hàng rất lâu. Chúng tôi đứng chịu trận dưới cái nắng tháng chín, một tuần không tắm, cũng
không dám thay quân trang.
Thầy huấn luyện nhìn nhóm con gái bị giày vò như thế, khá là đau lòng, nên
đã đến thương lượng với sĩ quan giáo viên, dắt chúng tôi đến một thị
trấn cách doanh trại mấy cây số, thuê một phòng tắm lớn, sau đó lại dẫn
đội trở về.
Khi tắm, mọi người phát hiện quân phục bị thấm mồ hôi làm bay màu và dính
lên da thịt, bông tắm và nước nóng lau lên người, cả nhóm cùng lúc lột
da xanh.
Nửa đêm, đến phiên tôi và Bạch Lâm trực ở cửa lớn doanh trại, thấp thoáng
như nghe thấy ai đang giặt giũ gì đó. Tôi ôm cộc súng lên, tiến tới xem
coi đó là gì. Ngờ đâu lại trông thấy một cô gái ngồi vọc nước bên khe
suối. Mái tóc dài của cô ấy xõa xuống vai, làn da trắng nõn càng thêm
ngọc ngà dưới ánh trăng sáng, trông như một mỹ nữ xà.
Tay Bạch Lâm run cầm cập, kéo tôi lại và nói: “Thôi bỏ đi, không chừng bị chết đuối ở đây đó.”
Tim tôi thót lên, cũng có hơi hơi sợ. Nhưng vẫn cứng đầu nói: “Tớ cái gì cũng nhỏ, chỉ có gan là to nhất. Mình mới không sợ đó!”
“Vậy được, giao cho cậu đó. Tiểu Đồng cậu đi đi, sáng mai mình tới nhặt xác
cho cậu.” Bạch Lâm vỗ vai tôi, quay đầu chuẩn bị đi về.
“Không được!” Tôi kéo nó lại, “Cậu…. một mình cậu về đó đứng canh, mình…. không an tâm.”
Thế là tôi nắm chặt nấm tay, men theo tường từ từ tiến về phía đó, Bạch Lâm bị ép phải đi theo sau. Đợi đến khi tôi cách cô gái đó chỉ còn vài
bước, thì đối phương như chợt nhận ra tiếng động từ phía sau vậy, quay
đầu lại nhìn chúng tôi, mỉm cười. Đó là một mỹ nữ, nhưng không phải là
xà, mà là cô bạn cùng phòng Triệu Hiểu Đường. Và đây chưa phải là điều
đáng kinh ngạc nhất, cạnh chân bạn ấy là một cái thau, và trong thau là
tấm chăn vừa mới được giặt xong….
“Cậu giặt chăn?” Tôi còn chưa hồi thần.
Bạn ấy nhìn tôi cười: “Chính xác, toàn là mùi mồ hôi, ngay cả bông gòn ở
trong đó cũng làm mình cảm thấy dơ dơ, nên mình giặt hết luôn.”
Một tuần tiếp theo đó, tấm chăn của Triệu Hiều Đường vẫn chưa khô, nên đành ngủ chung với Tống Kỳ Kỳ. Tấm chăn treo bên cửa sổ ấy đã trở thành giai thoại của toàn khoa. Và đấy cũng chính là ấn tượng đầu tiên mà Triệu
Hiểu Đường dành cho tôi.
Giờ đây, Triệu Hiểu Đường đắm chìm trong thế giới internet, thích giao kết
bạn bè trên mạng, hết người này đến người khác. Mỗi lần ra gặp bạn trên
mạng đều sẽ kéo theo ba chúng tôi. Có mỹ sắc của Triệu Hiểu Đường làm
mồi, chúng tôi sẽ gạt đối phương một bữa ăn ngon một cách vô tư, xem như là giải vây cho bản thân thoát khỏi bữa ăn ngán ngẫm trong căn tin.
Và lúc này đây, trong quán ăn “Tất Thắng”, chàng trai đeo mắt kính ngồi ở
phía hơi xéo với tôi cũng là một trong số bạn trên mạng của Triệu Hiểu
Đường. Cũng may bàn ăn của “Tất Thắng” khá to, thêm ghế vào ngồi năm
người thì cũng còn rộng.
Tôi và Tống Kỳ Kỳ ngồi một bên, Bạch Lâm và Triệu Hiểu Đường ngồi ở đối diện, anh mắt kiếng ngồi ghế phụ.
Bạch Lâm cười hi hi với anh mắt kiếng: “Anh đoán thử xem trong bốn tụi em ai là Tiếu Tiếu?”
Triệu Hiểu Đường quen anh bạn này khi chơi “Ảo mộng tây du”, cô lấy tên ở
trong đó là Tiếu Tiếu, và ID của anh mắt kiếng là Mộ Dung Thanh Phong.
Khi nhìn thấy anh mắt kính, rồi liên tưởng đến tên Mộ Dung Thanh Phong,
tôi thật sự có hơi cảm thấy ảo mộng tiêu tan.
Mộ Dung đại ca bỗng dưng ngượng ngùng, anh ấy lướt mắt nhìn bốn chúng tôi, cuối cùng dừng lại ở chỗ của tôi.
“E