
vì thế mới xuất hiện mạng xu nịnh của tổng biên tập Thường.
Tuy nhiên, khi thấy cô
gái trạc tuổi con trai mình xuất hiện trước mắt với dáng vẻ hoảng hốt và sợ hãi, bốHải Châu có chút không đành lòng. Đây cũng
chính là lí do ông ngồi trên ghế sofa, im lặng một lúc rất
lâu.
Dù sao thì cũng là người
từng trải, bố Hải Châu vẫn nghiêm mặt, dằn lòng nói ra ý đồ của mình. Mặc dù nói rất uyển chuyển nhưng cô gái kia cũng không ngốc.
Lời nói uyển chuyển đến đâu thì cũng là cái ý đó: Cô không xứng với con trai
tôi, nhanh chóng giải tán đi.
Bố mẹ Hải Châu đã sớm biết được rằng Tang Tiểu Tình sẽ nói chuyện này với con trai. Nhưng điều khiến họ không ngờ tới là sau khi đi du học vài năm, con trai đã không
còn là cậu bé ngoan ngoãn nghe lời trước đây. Sau khi biết bố mẹ giấu mình tìm gặp bạn gái để “tâm sự”, anh tức tốc chạy về nhà, vẫn chưa đóng cửa mà
đã gầm lên với mẹ:
- Bố mẹ dựa vào cái gì mà can thiệp vào cuộc sống của con?
Tiểu Tình gầm lên đến nỗi
chút áy náy cuối cùng của mẹ cũng tan biến, ngón tay run rẩy chỉ vào người con trai:
- Dựa vào việc mẹ vất vả nuôi con khôn lớn, dựa vào việc con ăn ngon mặc đẹp là
nhờ có mẹ!
- Con không cần! - Hải
Châu hét lên - Từ nhỏ đến lớn, trong mắt bố mẹ chỉ có quyền! Chỉ có tiền! Chỉmuốn leo cao!
Muốn làm quan to hơn, bố mẹ đã nghĩ đến con chưa? Bố mẹ thật ích kỉ…
Vẫn chưa nghe hết câu, mẹ Hải Châu đã lảo đảo ngồi xuống sofa, bệnh tim của bà tái phát.
Hải Châu cũng sững người,
luống cuống tìm thuốc, hốt hoảng mang nước nóng tới. Cuối cùng mẹ Hải Châu thở chậm lại, đôi môi run rẩy nói:
- Con trai, con muốn mẹ tức chết à!
4
Năm nay là năm khó chịu
nhất trong cuộc đời Tiểu Tình. Tất cả mọi sự náo nhiệt, niềm vui đều là của người khác. Cô chỉ thấy lòng nhói đau, đêm nào cũng mất ngủ nhưng không thể không cố gắng phấn chấn tinh thần.
Còn về việc vì sao Hải Châu không đến chúc tết, Tiểu Tình buột miệng nói:
- Hải Châu về quê rồi.
- Nhưng vì sao về quê mà một cuộc điện thoại cũng không gọi.
- Ở quê nghèo không có điện thoại, di động cũng không có
tín hiệu. - Tiểu Tình nói.
Mẹ Tiểu Tình không ngừng xuýt xoa:
- Gia cảnh của Hải Châu
tốt như vậy, không ngờcũng xuất thân nghèo khổ, không dễ dàng, không dễdàng!
Đồng nghiệp cũng gọi điện
chúc mừng năm mới, hỏi thăm Hải Châu, Tiểu Tình lại buột miệng nói:
- Về Canada giải quyết công việc rồi.
Mẹ Tiểu Tình thính tai, lập tức chất vấn con gái:
- Chẳng phải mày nói Hải
Châu về quê rồi sao?
May mà Tiểu Tình thông
minh:
- Đồng nghiệp này của con
rất lắm chuyện, nếu cô ấy biết quê Hải Châu nghèo như vậy, không bàn tán sau lưng mới là lạ!
Mẹ Tiểu Tình lại tin:
- Đúng, đúng, đúng, không
thể cái gì cũng nói với đồng nghiệp. Đồng nghiệp không
đáng tin!
Qua chuyện này, Tiểu Tình
hiểu rằng: Con người không thế nói dối, một khi nói dối, sớm hay muộn cũng bị lộ, không phải người nào cũng dễ lừa như mẹ mình.
Kì nghỉ tết này Tang Tiểu Tình rất khổ sở, tâm trang sa sút, bồn
chồn bất an, tinh thần căng thẳng. Ngày nghỉ cuối cùng, chiều tối,
Tiểu Tình đi mua muối cho mẹ, vừa đi xuống thì nhìn thấy Hải Châu đứng ở đó. Anh gầy hơn, tiều tụy hơn, khóe miệng nổi những
nốt giống như mụn nước, chắc chắn những ngày này anh cũng không khá
hơn cô.
Im lặng rất lâu, Tiểu
Tình đang định mở miệng thì Hải Châu hốt hoảng xua tay:
- Đừng nói, đừng… chia
tay anh.
Tất cả mọi nỗi oán hận đều tan biến, Tiểu Tình cứnhìn anh như thế, khóc không thành tiếng.
Hải Châu nói cho Tiểu
Tình biết bệnh tim của mẹ tái phát, ảnh cảm thấy rất có lỗi:
- Tiểu Tình, cho anh chút
thời gian, anh nhất định sẽgiải quyết ổn thỏa chuyện này, chọn
ngày đẹp, chúng mình kết hôn.
Mẹ Hải Châu vẫn nằm trên giường bệnh. Hải Châu đi nữa vòng thành phố, chỉ để nói với Tiểu Tình: Anh muốn lấy cô. Câu nói này hơn
tất cả những lời thề non hẹn biển ngọt ngào.
Hải Châu vội vàng nói vài
câu rồi rời đi. Đột nhiên Tiểu Tình cảm thấy tâm trạng suy sụp bao ngày qua tan
biến, cảm giác an lòng và thanh thản lại ùa về. Một câu nói, một ánh mắt của
người yêu chính là vị thuốc, có thuốc là khỏi bệnh
TTT
Cuối cùng Tiểu Tình có
tâm trạng gọi điện cho bạn bè chúc mừng năm mới. Diệp Thuần vừa nhận được điện
thoại của Tiểu Tình, liền cười và nói:
- Này, tâm trạng tốt rồi
hả - Sau đó thấp giọng nói - Mình đang xem mặt, anh ta
vào nhà vệ sinh rồi.
- Tình hình thế nào? - Tiểu Tình hỏi.
- Cậu gặp người đàn ông
nào mà mới gặp lần đầu đã hỏi một tháng cậu kiếm được bao nhiêu tiền chưa? Mình
gặp rồi đấy! - Diệp Thuần nghiến răng nghiến lợi nói. - Không chỉ hỏi thế thôi đâu, còn hỏi bố mình vềhưu tiền lương là bao nhiêu bậc. Mình làm sao mà biết được, có
phải anh ta nên hỏi mẹ mình không? Haizz, cậu nói xem có phải anh ta làm ở phòng tài vụ không… Không nói nữa nhé,
anh ta đến rồi.
Diệp Thuần cúp máy, nhìn
người đàn ông tóc rẽngôi, khuôn mặt như cười mà không phải là
cười. Anh ta rất nhạy cảm, nói với vô bằng giọng Hồng Kông:
- Nói anh đúng không? Nói
tiếp đi, không sao, anh có thể tránh đi, con gái các em thích nhất là buôn điện
thoại, thảo luận về