
cười chào bảo vệ. Vào phòng làm việc, cô đổi status của mình trên
yahoo là: “Từ khóc lóc đố kỵ ban đầu trởthành mỉm cười ngưỡng mộ”.
Diệp Thuần vừa nhìn là
hiểu ngay, nhắn ba chữ: “Chia tay rồi à?” - “Ừ, chia tay rồi.” - Tiểu Tình vừa
gõ vừa nghe điện thoại của trưởng phòng Triệu. Lúc bận rộn, cô cảm thấy dường
như mình không còn đau khổnữa. Rất tốt, Tiểu Tình nói với
mình, không còn đàn ông, vẫn có công việc. Đàn ông nói trở mặt là trở mặt nhưng công việc sẽ không như thế. Bạn hết lòng vì nó, nhất định nó cũng hết lòng vì
bạn. Tóm lại công việc đáng tin hơn đàn ông.
Gián điệp Diệp Thuần lập
tức nhắn tin cho Trương Kiếm Long, cô tỏ ra rất lo lắng: “Ông mau
nghĩ cách đi, họ chia tay thật rồi.” Trương Kiếm Long không kìm được
nhíu mày, thầm nghĩ sao hai đứa trẻ này lại không hiểu chuyện
như thế, sắp kết hôn rồi mà còn giận dỗi cái gì? Nhưng ông
không muốn Diệp Thuần quá bận tâm đến chuyện này, thế nên nhắn lại: “Chuyện của chúng để chúng tự giải quyết, tôi đang họp.” Diệp Thuần bĩu môi, buồn rầu gập điện thoại
lại.
Tối hôm ấy Trương Kiếm Long đến nhà Triệu Vân. Vừa cởi quần áo, Triệu Vân không
kìm được hỏi:
- Nghe nói con trai anh
và Tiểu Tình chia tay rồi đúng không?
Vừa nói dứt lời, tinh
thần chiến đấu của Trương Kiếm Long lập tức tan biến, làm thế nào cũng không thểlấy lại được. Triệu Vân vô cùng ân hận:
- Xin lỗi, em không nên
hỏi anh những chuyện phiền muộn này.
Cô nói rồi chạy lại hôn
ông. Trương Kiếm Long khó chịu đẩy cô ra, nằm trên giường của Triệu Vân, nhìn
chằm chằm lên trần nhà.
Giữa nam và nữ, chỉ cần một vài động tác nhỏ cũng khiến đối phương tự ái. Triệu Vân bị Trương Kiếm Long đẩy ra, lập tức giận dỗi, quay lưng
về phía ông, chờ ông dỗ dành. Nằm nghỉ mười mấy phút, Trương Kiếm Long đứng dậy mặc quần áo.
Cuối cùng Triệu Vân không kìm được:
- Anh muốn đi sao?
- Ừ. - Trương Kiếm Long mặc quần áo rồi bỏ đi.
TTT
Trương Kiếm Long lại lạnh
nhạt với Triệu Vân. Từtrước đến nay người đàn ông này lúc nóng lúc lạnh, cô đã
quen rồi. Người đàn ông này cho mình rung động một lần thì đòi lại bằng nỗi đau
khổ gấp bội.
Trong buổi họp của phòng
quảng cáo, Triệu Vân nói với mọi người:
- Gần đây chúng ta cùng
thẩm mỹ viện Mỹ Luân làm một hoạt động có
tên là “Đi tìm đại sứ xinh đẹp”. Trước tiên là lựa chọn trong toàn thành
phố, qua vòng loại, vòng bán kết, cuối cùng chọn ra ba cô gái được thẩm mỹ miễn phí.
Mọi người không nói gì,
mỗi người đều thầm nhẩm tính trong lòng, mỗi lần hoạt động là một lần gian khổ,
mong là đừng có đổ lên đầu mình.
- Mọi chuẩn bị cho hoạt động lần này giao cho Tang Tiểu Tình. Tiểu Tình, trước tiên cô
viết thông báo đăng tuyển, khích lệ những cô gái thích làm
đẹp! - Triệu Vân liếc nhìn xung quanh rồi giao nhiệm vụ. Tiểu Tình thấy rất
căng thẳng trong khi đó những đồng nghiệp khác thì thở phào.
Rất nhiều nhiệm vụ, lãnh
đạo chỉ nêu ra, chỉ nói một câu rất nhẹ nhàng. Mỗi yếu tố trong câu nói này đều có thể khiến nhân viên mệt mỏi. Trước tiên phải đăng thông báo hoạt động, quảng
cáo, thu hút mọi người. Tiểu Tình tìm biên tập mỹ thuật làm quảng cáo hoạt động “Đi tìm sứ giả xinh đẹp”, đăng trên báo của tòa soạn rồi lại đăng lên
mạng. Để mở rộng tầm ảnh hưởng, Tiểu Tình còn
tìm công ty quảng cáo hợp tác, hy vọng mượn tấm biển quảng cáo mà họ vẫn chưa bán ra ngoài. Người ta vừa nghe đã lắc đầu:
- Không được, địa điểm
của chúng tôi đẹp như thếnày, một năm mấy chục vạn! Cô tính xem, một ngày
bao nhiêu tiền?
Tiểu Tình cười trừ:
- Giám đốc Tiết, chẳng
phải bây giờ các ông vẫn chưa bán được sao? Để không cũng không làm gì, chi bằng cho chúng tôi dùng nửa tháng, chúng
tôi sẽ bỏ phí trang trí.
- Cái gì mà để không cũng không làm gì? Cô Tang, cô không nhìn thấy trên biển quảng cáo
có dán số điện thoại kêu gọi quảng cáo sao? Chúng tôi không để không một ngày nào, cho dù không có doanh nghiệp nào đầu tư thì cũng coi như là quảng cáo hình tượng của chúng tôi.
- Thế này có được không, chúng tôi có thể cung cấp miễn phí một số trang báo cho quý công ty, để công ty đăng quảng cáo.
- Điều này...
Thấy đối phương do dự,
Tang Tiểu Tình bắt đầu tranh thủ thời cơ:
- Gần đây lượng phát hành
của tòa soạn chúng tôi không ngừng tăng lên, huống hồ độc giả của chúng tôi đều là những nhân viên văn phòng trẻ trung, hiệu quảquảng cáo rất tốt. Cứ quyết định như thế nhé, chúng ta hợp tác lâu như vậy rồi, chuyện nhỏ này ông không giúp đỡ sao?
Cuối cùng đối phương cũng
nhận lời.
Quảng cáo được đăng một
cách rất thuận lợi, người dân toàn thành phố đều biết hoạt động này.
Trong cuộc họp, tổng biên tập còn đặc biệt biểu dương Triệu Vân:
- Tiểu Triệu, ảnh hưởng của hoạt động này rất lớn. Đám bạn của con gái tôi cũng biết.
- Tổng biên tập Thường,
vì hoạt động này tôi đã vắt óc suy nghĩ, ban đầu công ty quảng cáo sống chết
không cho chúng tôi đăng quảng cáo, cứ đòi chúng tôi phải bỏ tiền. Nhưng sao chúng tôi có thể để tòa soạn phải bỏ tiền được? Tôi phải nói mãi nói mãi, cuối cùng họ cũng đồng ý. Ông thấy đấy, quảng cáo của họ rất có hiệu quả. - Trưởng phòng Tr