pacman, rainbows, and roller s
Kiêm Gia Khúc

Kiêm Gia Khúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322725

Bình chọn: 7.5.00/10/272 lượt.

có thể trở về.

Nương của Thiển Thanh đứng ở cửa phòng lắp ba lắp bắp hướng Giản Già

giải thích, một bên chà xát tay một bên nói “Lam nhi sáng nay đột nhiên

không được khỏe, các ngươi vừa mời tới đây, thật sự là……”

Giản Già lại không có biểu tình gì “Không có việc gì, chúng ta tự mình thu thập một chút là được rồi.”

Nương Thiển Thanh quẫn bách cười cười, nhìn bên trong khách phòng dò xét lại thăm dò nói “Thanh Nhi đâu? Như thế nào bây giờ còn không dậy?

Đứa nhỏ này thật là……”

Giản Già nhíu mi, không dấu vết đóng cửa lại một chút “Ngày hôm qua hắn quá mệt mỏi, ta để cho hắn ngủ nhiều hơn một chút.”

“Như vậy a,”nương Thiển Thanh thu hồi ánh mắt, trong lòng thầm mắng,

đứa con lớn này sang sớm không chịu dậy nấu cơm, còn lười biếng nằm trên giường.

“Kia…… Ta đi làm điểm ăn cho các ngươi.”

Chờ nương Thiển Thanh đi rồi, Giản Già trở lại trong phòng.Vừa nằm

xuống, Thiển Thanh liền tỉnh tỉnh mê mê mở mắt ra kêu “Thê chủ?”

“Ngủ đi,” Giản Già thấp giọng dỗ, đem chăn đắp lại.

Thiển Thanh mở to mắt có chút mờ mịt, sửng sốt trong chốc lát, sau đó nghĩ đến cái gì liền mạnh mẽ ngồi dậy “Nguy rồi! Phụ thân không ở đây

thế nhưng ta không đi nấu cơm! Nương khẳng định rất tức giận!”

Giữ chặt lấy hắn đang muốn xuống giường, Giản Già mới mặc kệ cái vấn

đề củavị nhạc mẫu trên danh nghĩa kia muốn làm bữa sáng cho bọn họ như

thế nào “Bây giờ còn sớm, nằm xuống.”

“Nhưng là……”

Giản Già đem nam tử đang không biết cự tuyệt như thế nào kéo xuống,

kéo vào trong lòng, gắt gao chế trụ (nắm lại, giữ lại) không cho hắn

động. Thiển Thanh trên người lạnh lạnh, thân thể tuy rằng gầy yếu đơn

bạc nhưng ôm vào trong ngực đúng là thoải mái nói không nên lời.

Giản Già nheo mắt lại, trên tay lại dùng vài phần lực, làm cho Thiển

Thanh toàn bộ hãm (bị ôm) ở trong lòng mình, lười biếng nói “Đó không

phải chuyện của ngươi, ngươi nếu đã gả cho ta, đương nhiên chỉ cần lo

cho một ta là tốt rồi.”

Hai người tuy rằng vẫn đều ngủ ở trên một cái giường, nhưng từ sau

khi Giản Già thay đổi cũng không có hành vi quá thân mật. Lúc này đột

nhiên thân cận làm cho Thiển Thanh cương một hồi lâu, sau một lúc lâu

mới chậm rãi trầm tĩnh lại, mặc dù vẫn lo lắng mẫu thân tức giận, nhưng

lại luyến tiếc rời đi vòng tay ấm áp của thê chủ.

Sau khi thấy Thiển Thanh lại ngủ tiếp, Giản Già mới cẩn thận rời giường mặc quần áo, sau đó đi tới phòng bếp.

Nương Thiển Thanh ở tại phòng bếp luống cuống tay chân chuẩn bị điểm

tâm, thường thường đều là phu thị nấu cơm, chính mình đều chưa bao giờ

tới phòng bếp, bây giờ lại nghĩ đến con lớn thế nhưng còn đang ngủ không khỏi trong lòng thầm hận.

“Ta đến đây.”

Đột nhiên xuất hiện thanh âm làm cho nương Thiển Thanh sợ tới mức run run, quay người lại mới thấy con dâu của mình lạnh lùng đứng ở phía

sau.Ngốc lăng lăng nhìn đối phương xắn tay áo lên nhặt rau nấu cơm, làm

việc luôn tay. Nương Thiển Thanh không khỏi nói “Cái đứa nhỏ chết bầm

kia vậy mà còn không có rời giường?! Ta đi kêu hắn dậy!”

Cánh tay bị túm lại, Giản Già ánh mắt lạnh như băng ngăn nương của

Thiển Thanh hành động, nói “Ta muốn để cho hắn ngủ, thân thể hắn rất kém cỏi, cần điều dưỡng thời gian dài.”

“Vậy hả, phải không?” nương Thiển Thanh ha ha cười hai tiếng, có chút không nhịn được nói “Phu thị không thể nuông chiều, trước kia Thanh Nhi sống ở nhà cái gì mà không làm qua, không thể rất sủng a……”

“Ta thích.”

Lãnh đạm lỗ mãng nói vài từ, Giản Già trên tay không ngừng, cúi đầu

một bên nhóm lửa một bên nói “Còn có, Thiển Thanh là phu thị của ta, ta

không hy vọng người khác mắng hắn.”

“Hắn là con ta!”

Nương của Thiển Thanh cũng nổi giận, ngăn chặn sự sợ hãi đối mặt với nàng giương giọng nói.

Giản Già gợi lên khóe miệng, ánh mắt lạnh thấu xương làm cho người ta mao cốt tủng nhiên(lông tóc dựng đứng, nổi cả da gà) “Cho dù là vậy

cũng không được!”

Lúc Thiển Thanh tỉnh dậy hai người Giản Già đã ăn xong. Giản Già ngồi ở bên cửa sổ đọc sách, thấy Thiển Thanh đi ra cười nói “Đồ ăn ở phòng

bếp vẫn còn nóng, có đói bụng không?”

Thiển Thanh cúi đầu có chút ngượng ngùng vì mình ngủ lâu như vậy “Hoàn hảo.”

Bởi vì trước đó một ngày hắn đi đường mỏi mệt nên ngủ thật sự rất sâu, ngay cả việc đã ngủ mấy canh giờ cũng không biết.

Nương Thiển Thanh thấy Thiển Thanh đi ra, hừ lạnh một tiếng cũng

không quan tâm. Thiển Thanh tâm lý hốt hoảng, thế này mới nhớ tới tối

hôm qua quên có chuyện quên mất, vội vàng về phòng xuất ra một cái túi,

sau đó đi ra giao cho nương.

Nương Thiển Thanh nhìn cái túi một hồi lâu, có điểm không dám tin hỏi “Đây là gì?”

Thiển Thanh cẩn thận đem túi mở ra, hắn chỉ biết là bên trong có vòng tay cho đệ đệ, còn lại hắn cũng không có xem qua.

“Là thê chủ đưa lễ vật cho người cùng cha, còn có cho đệ đệ một đôi vòng tay.”

Trong bao quần áo quả thật có một đôi vòng tay, là ngọc thạch tốt

nhất, vừa thấy đã biết là thứ tốt. Nương Thiển Thanh ánh mắt sáng

lên, cuống quít mở ra mấy bố bao khác, đều là một ít trang sức ngọc khí. Ở Trần gia làm việc lâu như vậy, nương Thiển Thanh liếc mắt một cái

liền biết mấy thứ này không