XtGem Forum catalog
Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh

Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324812

Bình chọn: 9.00/10/481 lượt.

o tôi, một tháng đã trôi qua, tôi cũng không gặp cô ấy. Chỉ có thể

nghe một vài câu chuyện liên quan tới Mạt Mạt qua lời kể của vài vị

khách quen của Blue 18: có người nói Mạt Mạt là một đứa con hoang, có

người nói mẹ của Mạt Mạt là một kỹ nữ, lại có người nói Mạt Mạt là con

gái của một quan tham… Lâu dần, tôi cũng không còn chờ đợi Mạt Mạt nữa

bởi dù sao, bên cạnh tôi đã luôn có cô bạn gái xinh đẹp Uyển Nghi rồi.

Mẹ tôi cũng rất hài lòng về Uyển Nghi. Tuần trước, mẹ bị sốt cao phải

nằm viện, Uyển Nghi còn lo lắng hơn cả tôi – đứa con trai ruột của bà.

Cả đêm cô ấy thức trong bệnh viện, quan tâm, chăm sóc cho mẹ tôi. Mẹ tôi cảm động đến rơi nước mắt, khi đã khỏi ốm rồi, mẹ liền tháo chiếc nhẫn

đang đeo trên tay ra, đưa cho tôi, bảo tôi trao cho Uyển Nghi.

Đó là món quà mà bà muốn tặng cho con dâu của mình.

Dần dần, cuộc sống của tôi lại quay về với vòng quay cũ, đi học, về

nhà, ăn cơm, ngủ, làm tình. Cuộc sống chung cùng với mắm muối dầu mỡ đã

biến Uyển Nghi từ một tiên nữ trở thành người nội trợ trong nhà. Ngày

này qua ngày khác, cùng với những bài tập lớn nhỏ liên miên của thầy

giáo, dưới sự thúc ép của Uyển Nghi, cuộc sống cứ trôi qua một cách đơn

điệu như vậy. Tôi không còn mơ tưởng đến người con gái đã khiến cho mình hồn xiêu phách lạc hôm nào, chỉ có đôi khi, tôi vô tình nhớ tới những

giọt nước mắt của cô ấy, nhớ tới đôi má lúm đồng tiền, nhớ tới kỷ niệm

được ngồi uống trà cùng với cô ấy.

Tôi vốn cho rằng, giữa tôi và cô ấy sẽ không còn chút liên hệ nào nữa, trong lúc tôi nghĩ rằng, cô ấy đã quẳng số điện thoại của tôi đi rồi thì tôi lại nhận được cuộc gọi từ Mạt Mạt.

Hôm đó, tôi đi uống rượu và hát karaoke cùng với Uyển

Nghi và những người bạn của cô ấy. Một người với tửu lượng tầm thường

như tôi, sau khi nâng cốc chúc vài vòng với các chị em đã bắt đầu cảm

thấy hoa mắt chóng mặt. Lấy lý do muốn hát vài bài, tôi thu mình lại một góc phòng, ngồi nhìn mấy cô gái chơi đùa như đang phát cuồng cả lên.

Ngoài Uyển Nghi ra, sáu cô gái còn lại quả là biết hưởng thụ và chơi

đùa, oản tù tì uống rượu không thua gì cánh đàn ông. Một cô gái trong số đó có bài oản tù tì vô cùng thú vị, cô ấy vén tay áo lên, gân cổ lên

hét lớn: “Chó ở núi Vũ Đương à; cưỡi cũng cưỡi không được à; cưỡi chiếc

xe đạp cũ a; cùng nhau đi uống rượu à; rượu còn đắt hơn gạo a; nhất định phải uống say à!” Bài vè khiến các cô gái còn lại cười nghiêng cười

ngả. Uyển Nghi vốn không phải là một cô gái vô tư cởi mở như vậy, cô ấy

không biết chơi oản tù tì uống rượu nhưng cũng nắm tay lại, chơi trò đá, kéo, vải một cách nhiệt tình.

Tôi là người đàn ông duy nhất ở

đây. Vốn dĩ, khi đám bạn bè rủ Uyển Nghi đi chơi, tôi đã nhất quyết

không đi cùng. Uyển Nghi nói, hôm nay là sinh nhật của bạn thân, mọi

người đều đem theo người nhà đi cùng, còn nói là có thể cô ấy sẽ uống

say nên muốn tôi đi cùng. Kết quả, đến nơi rồi mới biết, chỉ có mình tôi là đàn ông, tôi nghiễm nhiên trở thành mục tiêu trêu ghẹo của các cô

gái.

Vài lần đứng lên định về trước, Uyển Nghi lại kéo tay tôi nũng nịu đòi ở lại.

Uống thêm một chút nữa, các cô gái bắt đầu trở nên đầy hưng phấn, tháo

tung dây buộc tóc, quay cuồng, lắc lư theo điệu nhạc. Uyển Nghi cũng cởi áo khoác ngoài, để lộ hai cánh tay trắng ngần, đi chân không, dẫm lên

ghế sôpha, giơ cao cái đĩa trên tay hét lớn: “Mở đi! Mở đi!”

Tôi thầm kinh ngạc, không ngờ, một yểu điệu thục nữ lại có thể có những

hành động thô lỗ như vậy. Hình tượng trong sáng dịu dàng của Uyển Nghi

bỗng mất dần trong tâm trí tôi, thay vào đó là ý nghĩ chán ghét.

Tôi lại nhớ tới Mạt Mạt.

Giống như so sánh giữa ngọc sáng và đá cuội. Một viên ngọc đẹp nhưng

nếu không may bị phát hiện ra một tì vết cũng có thể bị rớt giá một cách thê thảm; một viên đá bình thường nhưng vì nó kỳ lạ, khác thường cũng

có thể trở thành vật báu vô giá!

Uyển Nghi chính là viên ngọc

đẹp bị phát hiện ra tì vết đó, còn Mạt Mạt lại chính là viên đá bình

thường mà tâm hồn tôi đang hướng tới.

Tôi đang soi mói viên ngọc vốn tròn trịa hoàn mỹ nhưng lại bao dung với một viên đá chỉ le lói chút ánh sáng yếu ớt.

Bị dồn ép vào một góc cùng với tiếng hò hét, tiếng nhạc đinh tai nhức

óc, thêm vào đó là nỗi nhớ nhung về một người mà mình chưa nắm bắt được

lại càng khiến tôi cảm thấy cô đơn.

Chọn vài bài hát của Vương

Phi, lại chọn vài bài hát của Trương Quốc Dung, đều là những bài hát cũ

được giới trẻ ngày nay đưa vào lãng quên. Mắt nhìn vào màn hình, Trương

Quốc Dung đang nhắm nghiền mắt lại, tôi cất giọng hát đầy cảm xúc:

“Chuyện cũ không nên nhắc lại … hãy giấu tình yêu nơi tận cùng của trái

tim… hoặc giả anh có thể quên đi nỗi đau, nhưng sao anh lại không thể dễ dàng quên được em…” Hát xong, tôi lại có cảm giác muốn khóc. Chính tôi

cũng ngạc nhiên vì điều đó. Thực ra, khi tôi hát những bài tình ca khiến người ta rơi nước mắt ấy, trong đầu nghĩ nhiều quá, những lời nói tôi

đã từng trải qua, rối ren nhưng lại rõ ràng, không có điều gì đặc biệt,

không có trình tự, không được phép giá như. Tôi không ủy mị hát cho ai

cả, tôi chỉ c