
nói cô ấy là con nhà quyền thế cũng đúng, chỉ có điều, đã có con nhà
quyền thế nào phải rơi vào cảnh cô đơn, không nơi nương tựa như thế này
chưa?
Mạt Mạt khẽ mím môi, nói tiếp:" Em chưa từng được gặp bố,
cũng không biết tên của ông ấy. Mẹ cũng không hề nhắc đến ông ấy trước
mặt em. Những lúc em gặng hỏi mẹ về bố, mẹ chỉ có mỗi động tác duy nhất
là lau nước mắt, vì vậy em cũng không dám hỏi nhiều nữa. Lúc còn nhỏ, em vẫn thường nghĩ rằng, bố em chắc chắn phải là một người đàn ông cao
lớn, tài năng, hào hoa phong nhã. Trong con mắt của em, chỉ có những
người đàn ông như vậy mới xứng đáng với tình yêu sâu nặng và sự hy sinh
của mẹ. em cũng không có ông bà nội hay ông bà ngoại, ngoài mẹ ra, em
chẳng có 1 người thân nào khác. Ngay cả bạn bè cũng không có. Bởi ngoài
bố mẹ mẹ đẻ ra, không ai trên thế giới này biết được sự tồn tại của em.
Ngay cả họ tên, em cũng mang họ mẹ, em không biết bố mình họ gì nữa.
Ngải Mạt... yêu mà không giúp được, ha ha!" Mạt Mạt cất tiến cười thê
lương. Tôi đưa tay nắm chặt bàn tay của cô ấy, bàn tay ấy đang run lên
vì lạnh.
"Khi còn học tiểu học, em thường xuyên bị bắt nạt. Nhưng mẹ lại rất yêu em, dồn tất cả tâm huyết cho em. Mẹ quyết tâm nuôi dưỡng em 1 cách đầy đủ nhất. Cầm, kỳ, thư, họa, hát múa, khiêu vũ, chỉ cần
nghe ngóng được thông tin về một giáo viên nào dạy tốt, mẹ liền không
tiếc tiền gửi em đến đó học. Mà hồi ấy, chỉ có những gia đình giàu có,
quyền thế mới đủ điều kiện mời thầy dạy đàn cho con. Còn mẹ , cả cuộc
đời tằn tiện, nghèo khổ nhưng vẫn gắng hết sức để đưa em gia nhập vào
đám con cái nhà quý tộc đó."
Cô ấy dừng lại, nhìn tôi nhoẻn miệng cười, "Bạn gái của anh - Trần Uyển Nghi - lúc đó học chung một thầy
giáo dạy đàn với em, chỉ có điều, hồi nhỏ, cô ấy quả thực rất ngốc
nghếch". Nói xong, Mạt Mạt chớp chớp mắt nhìn tôi, nở 1 nụ cười ranh
mãnh. Nghĩ tới Uyển Nghi, tôi cảm thấy vô cùng lúng túng, lưng tôi như
đang có hàng nghìn hàng vạn mũi tên chích từ phía sau. Cụng may mà Mạt
Mạt không bình luận gì thêm mà chỉ tiếp tục kể lại,"Trong mắt em hồi
nhỏ, Trần Uyển Nghi lúc nào cũng kiêu ngạo như một nàng công chúa. Con
gái nhà giàu có mà. Tất cả đồ dùng của cô ấy, từ quần áo tới dụng cụ học tập đều rất đắt tiền. Mặc dù trong lòng rất ngưỡng mộ nhưng không hiểu
do tự ti hay do tâm lý ghét con nhà giàu mà mỗi lần gặp cô ấy, em đều
không chào hỏi gì hết, ngược lại, em còn ngẩng cao đầu, cố gắng tỏ ra
mình còn kiêu ngạo hơn cô ấy nhiều. Một lần, Uyển Nghi không tìm thấy
chiếc bút mực của mình, nghe nói chiếc bút đó rất đắt tiền, cô ấy rất lo sợ và nghi ngờ kẻ trộm chính là em - người ngồi bên cạnh cô ấy. Uyển
Nghi cũng không thàm hỏi thẳng em mà lại về nhà mách mẹ. Ngày hôm sau,
mẹ cô ấy tìm đền nhà, gặp mẹ em đã nói chuyện. Đừng nhìn vào vẻ nhu mì,
hiền hậu của Uyển Nghi mà đánh giá mẹ cô ấy. Bà ấy quả là một con mụ ghê gớm, chỉ vì 1 chiếc bút máy mà bà ấy la lối om sòm trước cửa nhà em,
kéo mẹ em ra khỏi nhà, yêu cầu giải thích mọi việc cho rõ ràng. Bà ấy la lối ầm ĩ đến nỗi, hàng xóm quanh nhà em đều kéo nhau chạy ra xem. Mẹ em lại là một người phụ nữ yếu ớt, điềm đạm. Trước giờ, mẹ chưa từng cãi
nhau, cũng chẳng biết cãi nhau, mẹ chỉ hạ thấp giọng hỏi em một câu, có
phải em lấy bút của Uyển Nghi không, em lắc đầu. Mẹ em lúc bấy giờ đáp
lại một cách rất điềm đạm:"Con gái tôi nói không lấy trộm bút của bạn".
Mẹ biết em không nói dối, chỉ cần nghe em nói, mẹ sẽ tin ngay. Nhưng mẹ
Uyển Nghi lại không tin, thấy mẹ con em không nhận là đã lấy trộm bút,
bà ấy liền chử i mắng 2 mẹ con em bằng những lời lẽ vô cùng khó nghe,
mắng mẹ em là con đi~, mắng em là con đi~ con, cuối cùng, bà ấy chỉ vào
mặt mẹ em và nói mẹ em là con hồ ly tinh không biết xấu hổ. Mẹ em để mặc cho bà ấy thoải mái chử i mắng, không nói thêm điều gì. Cho đến giờ, em vẫn không quên được điệu bộ của Trần Uyển Nghi lúc đó, cô ấy mặc một
chiếc váy may theo kiểu công chút màu trắng, hất cao cằm lên đừng nhìn
em. Coi thường và khinh bỉ. Trước khi ra về, bà ấy còn lên giọng dạy bảo Trần Uyển Nghi, nói rằng sau này không được choi với em, rằng gần mực
thì đen. Trần Uyển Nghi lánh lót trả lời: "Con Biết rồi". Hàng xóm vốn
rất nghi ngờ vì thấy em chỉ có mẹ nay lại thấy người phụ nữ đó chử i
mắng, họ bắt đầu xì xầm bàn luận to nhỏ. Lúc đó em chỉ mới là một cô bé
lên 9 tuổi nhưng mối hận đó dường như đã ăn sâu vào tận xương tủy của em rồi. quả nhiên, Trần Uyển Nghi đã không đền nhà thầy giáo đó để học đàn cùng em nữa".
Tôi cố gắng hình dung ra hình ảnh một cô bé Trần Uyển Nghi kiêu căng, đáng
ghét nhưng không tài nào hình dung nổi. Cô ấy vẫn hiện ra trước mắt tôi
với hình ảnh một cô gái hiền lành, dịu dàng.
Mạt Mạt liếc xéo
sang, thấy tôi không nói gì bèn mỉm cười rồi nói, "Em biết anh sẽ không
tin mà, nhưng dù sao đó cũng chỉ là chuyện hồi nhỏ, em cũng chẳng để
bụng lâu làm gì. Hơn nữa, chẳng phải em cũng đã báo thù được rồi hay
sao!". Mạt Mạt vừa nói, vừa cố làm ra vẻ đang trêu chọc, vuốt vuốt hai
má tôi.
Tôi để mặc cô ấy vuốt ve hai má, tâm trạng tôi đan