
a hy vọng, dịu
dàng, ấm ấp, vừa hay nó kích động vào đúng cảm giác muốn được chinh phục của đàn ông. Không nhũng thế, càu nói ngọt nào "được không anh", lại
càng khiến tôi bay bông, mơ màng, không còn biết mình đang ờ nơi nào
nữa. Có một người vợ dịu dàng như vậy, tôi còn mong đợi gì hơn? Dùng nói là ba bông, ngay cả ba trăm bông tôi cũng tuyệt đối không thổ thốt ra
từ "không" được.
Thế là tôi vui vẻ rút ví mua ba bông hoa.
Cô bé bán hoa dường như vẫn còn rất ngượng ngùng, cầm lấy tiền rồi chạy
biến mất, quèn cà nói cảm ơn. Mạt Mạt ngồi ngây ra nhìn theo bóng dáng
của cô bé ban nãy.
Tôi hỏi cô ấy, có phải là đang nhớ tới thời kì phải đi bán hoa dạo trước đây không?
Ban đầu, Mạt Mạt không nói gì, một lúc đâu sau mới từ từ gật đầu. Cô ấy
ngước mắt lên nhìn bầu trời, bầu trời buổi chiều vẫn còn xanh thăm thẳm, vậy mà bây giờ đã tối đen như mực, cô đặc lại thành một khối, lác đác
vài ngôi sao nhỏ, cũng chẳng có ánh sáng của mặt trăng. Những người bộ
hành xung quanh đang dần dần lùi xa, phía tối tăm xa xa kia, thấp thoáng bóng dáng của cô bé bán hoa ban nãy dang năn ni một đôi tình nhàn qua
dường mua hoa...
"Sau này, nếu gặp
bất kì cô bé bán hoa nào, anh cũng đều phai mua ba bông, có được không?" Mạt Mạt bỗng nhiên quay sang nhìn tôi.
Tôi gãi gãi đầu, thật thà nói: "Nếu không có em bên cạnh, cũng phai mua
sao? Nói thực là trước dày, anh cảm thấy rất phiền mỗi lần bị người ta
năn nỉ, giữ lại...". Nói xong câu đó, tôi lại cảmthấy ân hận vô cùng.
Nói những cô bé bán hoa là người đi làm phiền người khác, thế khác nào
chạm phai điều dại ky của Mạt Mạt hay sao!
Tôi thầm nghĩ, thế nào Mạt Mạt cũng sẽ nối giận cho xem.
Ai ngờ, Mạt Mạt không hề nôi giận, cô ấy còn bật cười khanh khách: "Đúng
là phiền thật, đó là một đám người ngây thơ đáng ghét!". Cô ấy nhìn về
phía cô bé bán hoa phía xa xa. Tôi biết, nếu lần theo ánh nhìn của cô
ấy, tòi có thể tìm về Mạt Mạt của năm mười bốn tuổi - tay xách giỏ đụng
hoa, trong giỏ là hy vọng của ngày mai, bán được thêm một bông, sẽ có
thêm một miếng ăn...ĩ Toa hồng mềm mại tươi tán, nhung nói hỏng là có
thể hỏng được ngay, nếu không bán nhanh, e rằng không kịp nhìn thấy lý
tưởng xa vời nữa...Còn người thanh niên mặc áo phông chất cotton ấy nữa, đã ở bèn Mạt Mạt suốt những tháng ngày của tuổi thanh xuân, tôi có cần
phải loại bỏ đi không?
Tôi khẽ ho một tiếng, chi vào ba bông hoa hồng trẽn tay Mạt Mạt, chuyên câu chuyện
sang hướng khác: "Sao lại phái mua ba bông? Ba...có nghĩa là thay lòng
đôi dạ...".
"Ba bông có nghĩa là tôi yêu bạn". Mạt Mạt nhìn vào mắt tòi, mỉm cười, có một chút ngượng ngùng, như vữa gặp gió xuân.
Mạt Mạt nói, ba bông có nghĩa là tôi yêu bạn, tôi còn không kịp nghĩ ngơi
xem ý nghĩa của câu nói đó là ai yêu ai đã dần dần đắm đuối trong nụ
cười hút hồn của cô ấy.
Tôi không còn nhớ đến sự vấn vương với Uyển Nghi, không còn nhớ tới nhũng ân tinh của bố mẹ, cũng chăng còn nhớ tới kè tình địch thích mặc chiếc áo phông
chất cotton màu nhạt đã ở bên cạnh Mạt Mạt thời thiếu nữ nữa...Trong mất tôi, trong lòng tôi lúc đó, chỉ có nụ cười của cô ấy, nụ cười mang mùa
xuân đến, trăm hoa đua nở.
Ba từ tỏi yêu bạn vẫn văng văng bèn tai, mãi vẫn không mất
đi.
Buổi chiều, Mạt Mạt chạy nhiều quá, ra nhiều mồ hôi rồi lại ngu thiếp di
ngay, chắc là dã bị cảm lạnh. Khi lỏi dưa cô ấy về đến nhà, Mạt Mạt bắt
đau bi sốt. Tôi giúp cô ấy uống một chút nước ấm, đứng nhìn khuôn mặt cô ấy đang đỏ lựng lèn, mệt moi nằm trên giường, liên tục kêu lạnh.
Tôi đem tắt cả những thứ có ửìè đắp được ờ nhà đắp lên người Mạt Mạt, phải
rất lâu sau, cô ấy mới có cảm giác trờ lại. Mạt Mạt yếu ớt giơ tay ra
hiệu bào tôi đi về.
Anh về đi, Trần Uyển Nghi chắc đang lo lắng lắm."
Nghĩ đến việc Uyển Nghi chắc chán đang ờ nhà đợi tôi, vi sợ sẽ bị nao núng
khi Uyên Nghi liên tục gọi điện dò hỏi nên đã sớm đô điện thoại ờ ché độ rung rồi. Một chút áy náy thoáng qua. Nhung Mạt Mạt đang bị ốm, bộ dạng yếu ớt như thế này, tôi sao nỡ bỏ về?
Tòi vô cùng đau lòng, nghĩ thầm, sức khoe của cô ấy quả thực rất kém. Tôi
nhăn mày trách mắng: "Sức khoe của em yếu quá, rốt cuộc là em có ý thức
giữ gìn sức khoe cho bản thân không hả? Mới chạy một chút đã bị sốt rồi, thế là thế nào!".
Mạt Mại dịu dàng
nhìn tôi, mỉm cười. Cô ấy bồng đưa bàn tay nhỏ bé nóng bòng ra, nắm lấy
tay tòi: "Em uống một chút nước, ngu một giấc là khỏi thôi. Cảm xoàng ấy mà, anh dừng bận tâm. Cảm an anh. Đã bao nhiêu năm rồi, anh là người
duy nhất thật sự quan tâm tới em". Những câu nói chua xót như rút từ gan ruột, được thốt ra từ đôi môi trắng bệch, khô rát của Mạt Mạt...Nếu
nhưban nãy, tôi còn phân vân không biết nên về hay ở lại, còn do dự giữa hai người con gái đều dang cần tôi, thì lúc này đây, thực sự tôi đã
quèn mất cô bạn gái đang ờ nhà đợi tôi, quèn mất tên của cô ấy là Trần
Uyển Nghi.
Tôi nhẹ nhàng giúp Mạt Mạt đắp chăn lại càn thận, nói cô ấy cố gắng ngủ một chút.
Mạt Mạt yếu ớt gật đấu, nhắm mắt lại.
Tôi nhẹ nhàng đi ra, khép chặt cửa lại. Vừa chạm phải bầu không khí lành
mạnh, ẩm ướt bè