
rong cánh có người phục vụ cơm ăn áo mặc.
Trong tàm trí tôi, chỉ có người phục vụ tôi chứ tôi chưa bao giờ biết
đến việc phải quan tâm tới người khác. Vậy mà lúc này đây, tôi đang cam
tâm tình nguyện chăm sóc cho cô gái đang gối đầu lên đùi tôi ngủ một
cách ngon lành. Tôi thấy mình như một thiếu niên mới lớn, lần đầu sa vào lưới tình, suy tính thiệt hơn, cẩn thận tỉ mỉ nhưng không kém phần ân
cần, dịu dàng. Nếu không phái đã quen biết nhau từ kiếp trước, nếu không phải chút ân lình đã an táng cho nhau dưới tấtc đất vàng từ kiếp trước, sao tòi lại có thè có cách đối xử đặt biệt với cô gái này như vậy?
Mặt trời ẩn sau những đám mây rồi lại xuất hiện, khoe khuôn mặt cười rạng
rỡ; gió lúc thổi lúc ngừng. Tỏi ngồi yên, không dám nhúc nhích, chỉ sợ
làm ánh hương tới giấc mơ đẹp của cỏ gái dang gối đầu trôn đùi mình kia. Nghĩ tới thân thô của Mạt Mạt, nghĩ tới những chỗ đau, bất hạnh không
phải ai cũng biết mà cô ấy đã trài qua, chỉ cần một biểu hiện nho của cò ấy như khẽ nhãn mặt hay chau mày cũng đủ khiếb tôi thương cảm vô cùng.
Nhìn điệu bộ ngủsay sưa một cách yên lành của cô ấy, thuần khiết như thể không chút tranh giành gì với thế sự, tôi có muốn thôi cũng không được.
Chắc hẳn cô ấy dã mệt lắm rồi, một mình cô ấy đã phải vật lộn bao nhiêu năm
ròng trong cõi trần tục, một lần đi thà diều, tìm lại chút kí ức từ khi
còn ở bên cạnh mẹ mới có dược một khoảnh khắc ổn định và an lành như
vậy.
Tôi vốn dĩ vẫn cho rằng, mình
không phải là một người đàn ông phong tình, nhưng sau khi gặp Mạt Mạt,
tôi bỗng trờ nên nặng tình như vậy. Thực ra, trên thế giới này không có
người đàn ông khô khan, chẳng qua họ chưa gặp được một nửa của mình mà
thôi. Đợi đến khi gặp được rồi, dù có là người đà ông cứng rắn, máu lạnh đến đàu, họ cũng đều tự nguyện rơi vào đầm lầy "anh em thắm thiết" mà
thôi.
Mạt Mại giống như một cày dày
leo mòng manh, yêu kiều, nõn nà nhất trong mùa xuân này, cô ấy đã chọn
một mảnh đất màu mỡ và mềm yếu nhất trong trái tim tôi, cứ miên man, vấn vít vươn dài.
Con diều giấy hình đầu hổ mà Mạt Mạt phải mất rất nhiều còng sức mới khiến nó bay lên cao dược giờ dã lắc la lắc lư roi xuống mặt đất phía xa kia, nơi tận cùng của
ánh nhìn...Nghĩ đến việc Mạt Mạt tự so sánh mình là một cánh diều, tôi
cám thấy vô cùng đáng yêu, bất giác mỉm cười một mình.
Giờ đây, Mạt Mạt vẫn là một cánh diều đang bay lượn mông lung trong gió,
chi có điều, tôi cần mãi mãi nắm chặt sợi dây gắn kết với cô ấy trong
tay.
Côbé ngốc nghếch này chắc chấn đã rất
mệt, nằm xuống ngủ là ngủ luôn ba tiếng đồng hồ. Khi cô ấy tỉnh dậy,
trời dã chập choạng tối, còn khi đầu cỏ ấy vừa rời khỏi hai chân tôi,
nửa người dưới của tôi dường như đã mát hết cảm giác vì tê mỏi.
Mạt Mạt áy náy nhìn tôi, lò lưỡi nói rằng cô ấy không cố ý làm vậy.
Nhìn cô gái đang liên tục làm bộ mặt chọc ghẹo minh, tòi lại nhớ lúc cô ấy
tỏ ra lạnh lùng, kiệu ngạo. Khi cô ấy quyết định thôi không vẫy vùng
trong chốn hồng trần ấy nữa, cô ấy có thể trở nên linh hoạt, nhí nhảnh
vô cùng; nhí nhành đen nồi, tôi cảm thấy vô cùng yêu thích, cố ấy cũng
có thê nghịch ngợm, nũng nịu, châm chọc, thè hiện rõ ban lính lương
thiện nhưng vẫn ngày thơ như những cô gái binh thường khác.
Dây mới chính là con người đích thực của Ngái Mạt. Tôi xúc dộng khi tự mình cảm nhận và phái hiện ra con người thật của cô ấyđằng sau lóp vỏ bọc
dày đặc của son phấn. Mạt Mạt giống như một báu vật dược tàng giữ, chỉ
cần bạn quyết tâm tìm kiếm, cô ấy sẽ mang đến cho bạn những bất ngờ thú
vị.
Sau đó, Mạt Mạt ngồi cạnh tôi
thèm một lát nữa, vẻ mặt như dang hố thẹn. Đôi mất biết nói của cô ấy
chốc chốc lại liếc trộm sang tôi. Nhìn sâu vài đôi đồng từ đang thiết
tha bịn rịn của cô ấy, tôi bỗng muốn hôn cò ấy ngay tại đây.
Đúng lúc tôi đang từ từ nghiêng người, định nuốt trọn đôi môi hồng xinh của
cô ấy, thì một giọng nói lanh lảnh vang lèn trên d8ầu tôi: "Anh ơi, mua
một bòng hoa nhé!". Tôi giật mình, vội buông Mạt Mạt ra, hoa ra là một
cô bé bán hoa. Cô bé khoảng trên dưới mười tuổi, đang nặng nề xách một
giỏ hoa, nước da ngâm đen, tết hai bím tóc đuôi sam, đôi mắt chăm chú
nhìn tôi, "Anh ơi, anh xem, chị ấy xinh quá, anh mua hoa tặng cho chị
gái xinh đẹp đi!".
Dang lúc nồng thắm thì bị ngắt ngang, trước gỡ tôi chưa gặp phai tình huống khó xử như thế nào bao giờ. Trước đây, mỗi lần gặp nhũng người bán hàng rong, tôi đều
từ chối lòa mời của họ. Không nhũng thế, Mạt Mạt ngồi cạnh tôi đây còn
mờ cửa hàng hoa, vậy là tôi xua tay tỏ vé từ chối như một phản xạ có
điều kiện.
Liếc sang nhìn Mạt Mạt,
tôi thấy cô ấy đang chăm chú nhìn cô bé bán hoa, thần sắc rất khác
thường, lộ rõ vẻ thương cảm với nhũng người cùng cảnh ngộ. Sau đó, cô ấy lập tức chuyển ánh nhìn sang tòi, nũng nịu giơ ba ngón tay của bàn tay
phải lên và nói: "Được không anh? Em chọn hoa hồng, ba bông!".
Lúc bấy giờ, tôi mới chợt nhớ ra, trước đây Mạt Mạt cũng từng đi bán hoa
dạo, cô ấy chắc chắn sẽ hiểu được nỗi vất vả của những cô bé bán hoa.
Cặp đồng tử long lanh của Mạt Mạt đang toát lên nhũng ti