80s toys - Atari. I still have
Kiêu Sủng

Kiêu Sủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326560

Bình chọn: 10.00/10/656 lượt.

, xoay người bỏ lại một câu, "Sáng mai bố trí máy bay, em trở về trước."

Tô Di ngẩn ra hồi lâu mới phản ứng lại, anh đang giải thích với mình tại sao lại ở lại lâu như vậy ư?

"Vậy tôi đi làm nhiệm vụ được không?" Cô hỏi.

Anh không trả lời, lại ra ngoài đi công xưởng máy bay, dáng vẻ kia giống như là chấp nhận.

Tô Di vui vẻ ngồi xuống ghế sa lon, cầm điện thoại lên vừa gọi tới cho Ly Tử, nhưng lại dừng lại.

Những ngày ở nơi này đã phát ngán rồi, nhưng. . . . . . Dáng người anh tuấn vừa mới xoay người rời đi của anh, lúc này lại xuất hiện trong đầu cô lần nữa một cách kỳ dị.

Được rồi, thật ra cô có hơi lưu luyến.

Tâm trạng rối rắm chỉ kéo dài được chút ngắn ngủi, liền do Ngôn Khanh đến mà phân tán.

"Trung úy, hôm nay sắp xếp một ngày thưởng thức món ăn!" Ngôn Khanh hân hoan tuyên bố, "Không say không về!"

Tô Di bật cười.

Hai người đi xuống lầu, lúc lên xe riêng, không ngờ Tô Di phát hiện, hôm nay người trong doanh trại dường như đông hơn bình thường rất nhiều. Rất nhiều binh lính sĩ quan chạm mặt với họ, trên mặt đều vui vẻ phấn khởi. Thậm chí còn có xe tải lôi kéo tấm bảng lớn, phía trên còn vẽ hình ảnh mỹ nữ gợi cảm nổi bật bắt mắt.

"Tối nay có kế hoạch đặc biệt gì vậy?" Tô Di hỏi.

Ngôn Khanh xem thường: "Không phải theo dự định ngài chỉ huy sẽ trở về vào ngày mai sao, cho nên đã sớm bố trí bữa tiệc vào tối nay. Mặc dù ngài chỉ huy nán lại ba ngày, nhưng ngày tiệc tùng không hề thay đổi. À, trung úy, bữa tiệc tối nay chỉ có nam giới mới có thể tham gia."

"Tại sao?"

"Chủ nghĩa đàn ông đó mà!" Ngôn Khanh bĩu môi, "Sẽ có rất nhiều vũ nữ xinh đẹp ở bên ngoài được đưa đến, trung úy, đám đàn ông lính đánh thuê chính là loại người hormone nam tính tiết ra quá thừa thãi, khinh bỉ bọn họ!"

Trong lòng Tô Di khẽ động. Bữa tiệc toàn đàn ông, vũ nữ xinh đẹp, đúng là việc mà quân đội Lính Đánh Thuê phóng khoáng sẽ làm. Cô cũng sẽ không bởi vì vậy mà cảm thấy ghen tuông, cô nghĩ ngày mai sau khi mình đi, có lẽ sẽ khống chế được trái tim của mình một cách hiệu quả.

Ngôn Khanh đưa cô đến một cửa tiệm nhỏ vắng vẻ, hương vị lại cực kỳ ngon. Sau khi ăn no nê, tiếp tục lái xe tới bên cạnh một dòng suối nhỏ đóng băng. Binh sĩ đi theo đập lớp băng, Ngôn Khanh lấy ra hai chiếc cần câu và hai chiếc ghế nhỏ.

Không cách nào phủ nhận thả câu nơi băng tuyết bao phủ như vậy cũng có sự thoải mái yên tĩnh. Nếu như bình thường, Tô Di có lẽ cũng thích. Nhưng hôm nay, khi cô nhìn lớp băng dầy cộp và hồ nước đá ảm đạm, lại có chút không yên lòng.

Sắc trời dần dần tối, xem ra lại hơi âm u trống trải. Ngôn Khanh không đề cập tới việc trở về, cô cũng không muốn nói. Vũ hội toàn đàn ông kia, có tiến hành với khí thế hừng hực hay không? Mà khi vũ nữ quyến rũ gợi cảm, gửi ánh mắt ngưỡng mộ tới ngài chỉ huy đẹp trai, ánh mắt của anh, có dừng lại trên người các cô hay không? Tính cách không chịu gò bó của anh, lại coi trọng tình nghĩa với cấp dưới, có phải sẽ gặp dịp thì chơi vui vẻ với mọi người một phen hay không?

Suy nghĩ này khiến cô dâng lên một cảm giác mệt mỏi trong lòng. Rồi lại hơi có chút thoải mái khi sắp được giải thoát dứt khoát. Cô cảm thấy mình nên trở về nhìn xem Mạnh Hi Tông trong loại hoàn cảnh này, sẽ có biểu hiện gì?

Nếu như. . . . . . Anh ấy thật sự cũng sẽ hưởng thụ những phụ nữ khác giống như hưởng thụ cô, như vậy cũng cho cô một lý do xác đáng, có thể dừng lại những suy nghĩ âm thầm mong đợi kia của mình ở đây. Nếu như anh không. . . . . . Như vậy có phải cô nên hỏi một câu, hỏi xem ngày đó anh đối với công chúa, có phải cũng có nguyên nhân khác hay không? Nếu như vậy, cho dù anh cũng không phải yêu thích duy nhất một mình cô, nhưng trong khoảng thời gian cô thích anh, ít nhất cô đối với anh là độc nhất vô nhị. Tương lai nếu như có rời đi, có lẽ cũng sẽ không có gì tiếc nuối.

. . . . . . Nhưng thì ra, cô vẫn còn thích anh.

Nghĩ tới đây, sự không cam lòng mơ hồ tích tụ trong lòng nhiều ngày, trong nháy mắt bỗng nhiên rõ ràng. Cô ngước mắt nhìn về phía Ngôn Khanh: "Chị muốn trở về. Bây giờ."

Ngôn Khanh sửng sốt một chút, gật đầu, thuận tay đưa tới bình nước uống dinh dưỡng: "Môi chị cũng bị gió thổi khô mất rồi, uống chút đi. Hương vị này không tệ."

Tô Di nhận lấy uống vài ngụm, đứng dậy thu hồi cần câu: "Đi thôi."

Ngôn Khanh ở phía sau, không hề vang lên tiếng trả lời. Đột nhiên, Tô Di cảm thấy cảm giác nặng nề choáng váng đánh úp tới đầu. Cô kinh ngạc xoay người, thế nhưng trước mắt cũng tối sầm, mơ hồ thấy Ngôn Khanh phất tay, mấy Lính Đánh Thuê bước nhanh tới, đỡ lấy thân thể thiếu chút nữa cắm đầu ngã quỵ của cô.

Cô mất ý thức.

Tám giờ tối.

Màn đêm hoàn toàn hạ xuống, khắp bầu trời là những ngôi sao rực rỡ. Vùng quê trống trải, núi xanh yên tĩnh, trời đông có vẻ thê lương bàng bạc.

Tạo thành sự đối lập rõ rệt, là cảnh tượng náo nhiệt trong thao trường trước căn cứ của Lính Đánh Thuê. Sân khấu nhỏ ở trung tâm đã được dựng xong, tơ lụa màu đỏ và ống thép trắng sáng, như thể báo trước màn biểu diễn tươi đẹp làm người ta sôi máu sắp mở màn.

Những sĩ quan trung cấp, thượng cấp trong 5000 quân đóng t