
n trách, sẽ làm toáng lên, sẽ nổi giận nhưng chưa từng nghĩ rằng
nàng lại bình tĩnh đến mức lạnh lùng như vậy, thậm chí còn nói trước những gì y
định nói. Tuy những lời nàng nói có vẻ như rộng lượng tha thứ nhưng y lại mơ hồ
cảm giác thấy khoảng cách rất gần giữa hai người đã bị kéo lùi lại một bước
dài. Y cảm giác như đang trông thấy xuân về hoa nở, khắp nơi ấm áp nhưng chỉ
trong chớp mắt đã quay ngược lại mùa đông ngập tràn băng giá mà y thì lại không
thể làm được gì cả. Cảm giác thất bại như vậy khiến y cực kỳ tức giận, ôm siết
nàng vào lòng, nói: “Trẫm đâu có phụ bạc nàng.”
“Thiếp biết.” Nàng nhắm mắt, đáp.
Nàng biết, với tính cách đa nghi, với sự kiêng kỵ Vu cổ của
y mà vẫn chịu dừng tay vào thời khắc quyết định cuối cùng thì thật sự là y vẫn
nhớ tới lời hứa với nàng. Nhưng khi hạ lệnh lục soát điện Bác Vọng của Mạch Nhi
thì y thật sự không hề nghi ngờ một chút nào hay sao? Nhà đế vương tình cảm nhạt
nhẽo, không cần biết lòng nghi ngờ nhiều hay ít, chỉ cần nó tồn tại thì sẽ
không xóa đi được nữa.
Nàng cũng muốn coi điện Trường Môn là nhà của nàng, trong
ngôi nhà phồn hoa tươi đẹp này có y, có nàng, có Mạch Nhi, có Tảo Tảo. Nếu như
trong suốt quãng đời còn lại, cả nhà có thể sống vui vẻ hòa thuận thì coi như
là một thứ hạnh phúc nhưng thứ hạnh phúc đó lại nằm trong tay y. Hôm nay y tin
nàng thì bọn họ có thể làm người một nhà. Nếu như có ngày y không tin nàng nữa
thì có phải ngôi nhà này sẽ sụp đổ trong chớp mắt? Không chỉ tình cảm của bọn họ
sụp đổ mà có khi tính mạng của ba mẹ con nàng cũng đi theo. Trong tình cảnh như
vậy, sao bọn họ có thể là người một nhà cho được?
Lưu Triệt ôm A Kiều trong lòng, nhạy cảm nhận thấy tâm trạng
không vui của giai nhân liền cười lạnh, thô bạo hôn lên đôi môi của nàng. A Kiều
kêu “a” một tiếng, bị động tiếp nhận nụ hôn cưỡng bức của y. Những năm qua nàng
bị sự sủng ái nhất mực của y che mắt, dần có chút vờ không biết, quên mất người
bên gối là hạng người gì.
Chuyện đã vậy thì cứ để mặc nó xảy ra. Nàng bỗng nhiên ôm lấy
bờ vai Lưu Triệt, chủ động hôn trả lại. Bất kể như thế nào, hiện tại nàng yêu
người đàn ông này. Bất kể như thế nào, hiện tại y vẫn còn tin nàng. Như vậy, ít
nhất ở hiện tại nàng nên học theo câu nói “Sống ngày nào vui ngày ấy” của cổ
nhân. Ngày mai dù có trời nghiêng, đất lở, núi đổ, sông rời, tình yêu mất đi
cũng là chuyện của ngày mai. Đến ngày mai, bọn họ sẽ bình tĩnh đối phó, còn hôm
nay tạm thời cứ thế này đi. Lưu Lăng vẫn bảo nàng cần phải luôn tỉnh táo nhìn
thế sự, không được học cách sống phóng túng. Thật ra thì phóng túng cũng có cái
hay của phóng túng. Thế nên sáng nay, nàng bỗng nhiên rất muốn phóng túng một
trận với người đàn ông này.
Lưu Triệt thấy A Kiều đột nhiên nóng bỏng như vậy thì khá ngạc
nhiên, nhưng như thế cũng tốt. Y cởi bỏ y phục của A Kiều, đôi mắt nóng rực
nhìn xoáy sâu vào mắt nàng. Dù thế nào, trẫm không thể dung thứ cho bất kỳ kẻ
nào dám tổn thương nàng. Y thầm hứa trong lòng.
Vào cuối năm Nguyên Đỉnh thứ sáu, Hoàng đế truyền xuống ý chỉ,
phế tước hiệu Quảng Lăng Vương của Tam hoàng tử Lưu Hoành, cấm cố ở Bắc cung, cả
đời không được ra khỏi Trường An. Ý chỉ ban ra đột ngột, chấn động cả hai cung
Vị Ương và Kiến Chương. Hình Khinh Nga khóc đến chết đi sống lại, tuyệt vọng hỏi,
“Hoành Nhi chưa hề làm chuyện gì sai, sao bệ hạ lại trừng phạt nghiêm khắc như
thế?” Một hoàng tử bị cấm cố trong cung cả đời thì coi như là hắn đã chết.
Lưu Hoành nhận thánh chỉ rất bình tĩnh, thản nhiên hỏi, “Ta
có thể cầu kiến phụ hoàng được không?”
Giọng hắn rất hờ hững. Người trong cung Vị Ương ai nấy đều
chứng kiến sự vô tình của bệ hạ. Vương tiệp dư, Vệ hoàng hậu, Lý tiệp dư trước
khi chết đều từng cầu kiến bệ hạ nhưng bệ hạ chưa từng mảy may niệm tình chăn gối.
Bản thân hắn là một hoàng tử chưa từng được sủng ái, không hề dám ôm hy vọng.
Vì vậy, khi thấy Lưu Triệt xuất hiện ở Bắc cung thì hắn sửng sốt một lúc lâu mới
dám tin rằng không phải mình đang nằm mơ.
“Bởi vì con là con của trẫm”, Lưu Triệt nhìn hắn, “Cho nên
trẫm mới tới gặp con lần này với hy vọng giải thích cho con hết nghi hoặc.”
Hắn trầm mặc chốc lát, hỏi, “Loan Tử đã bị Lưu Mạch giết chết
rồi thì làm sao phụ hoàng phát hiện được sơ hở của con?”
“Trẫm không phát hiện ra điều gì.” Lưu Triệt lắc đầu, nói,
“Nhưng trẫm cảm thấy nếu Đán Nhi muốn làm chuyện Vu cổ thì sao lại để cho tên
phương sĩ đó biết được chứ? Trẫm không tin Kiều Kiều của trẫm lại làm chuyện
này. Thế nên trong cung Vị Ương chỉ còn có con và mẫu phi con là đáng bị hiềm
nghi.”
Năm Nguyên Đỉnh thứ tư, khi Tam hoàng tử ra mặt, dùng trượng
đập chết tên tiểu nội thị đã động tay vào thuốc của Trần A Kiều thì Lưu Triệt
liền giật mình nhận ra đứa con trai thứ ba đã bị y lãng quên nhiều năm cũng đã
tới tuổi có suy nghĩ của riêng mình. Ngay sau đó y đã cài tai mắt của mình ở
bên cạnh Lưu Hoành.
“Trẫm chỉ lệnh cho Trương Thang lôi tất cả nô tỳ thiếp thân
của con ra dùng trượng tra khảo, chưa đầy mười trượng thì bọn chúng đã khai hết.”
“Thật ra thì con cháu hoàn