
ích lợi hại khiến mình bỏ cuộc.
“Bây giờ người kia chắc đã gặp phụ hoàng rồi, thế nên tiên
sinh có muốn nói gì cũng không cần thiết nữa.”
Ninh Triệt nhắm mắt, chán nản hỏi tiếp: “Kính xin Vương gia
giải thích vì sao đã biết rõ việc không ổn mà vẫn khăng khăng chấp nhất hành động?”
“Vì ta là phận con cái.” Lưu Cứ cười nói, “Ta không thể dễ
dàng bỏ qua việc phụ thân bố cáo thiên hạ rằng mẫu thân từng mưu hại người phụ
nữ khác, sau đó lại cố giúp người đó ngồi lên vị trí của mẫu thân. Cho dù tất cả
có thể đều là sự thật.”
Chuyện năm xưa trôi qua đã lâu, người ngoài không còn biết
được chân tướng. Thật ra người đã sa lầy trong chốn hoàng gia thì có ai là vô tội.
Bệ hạ không thể trách mình cũng không thể chỉ trích người hiện giờ là Phi Nguyệt
trưởng công chúa Lưu Lăng được, nên sẽ phải để người đã chết gánh chịu tất cả mọi
tội lỗi. Cho dù người đó đã từng có vô số đêm má ấp vai kề bên gối của y. Bệ hạ
quả nhiên rất tuyệt tình với người đã ruồng bỏ.
“Ta biết ngươi nghĩ gì.” Lưu Cứ cười nhạt, “Ngươi có thể
nghĩ như vậy nhưng ta đứng trên lập trường của mình thì không.”
“Hơn nữa”, hắn sầm mặt, lạnh lùng nói, “Không ai có thể biết
rõ hơn ta về việc phụ hoàng là người vô tình đến mức nào, vì vô tình và đa nghi
vốn là căn bệnh chung của những người đã lên ngôi cao. Những năm qua, giữa ông ấy
và Trần A Kiều không có xung đột cho nên mới có thể bình an vô sự. Thế nhưng một
khi có xung đột thì…”
Hắn mím môi: “Ta muốn xem phụ hoàng của ta rốt cuộc có thể
vô tình đến mức nào.”
Trần A Kiều nhờ Tang Hoằng Dương đi điều tra về lai lịch của
người phương sĩ có tên là Loan Tử, nhưng Tang Hoằng Dương huy động lực lượng cả
mấy nhà vẫn không điều tra ra một chút tin tức gì về người này. Lão dường như
cũng từ hư không xuất hiện giống bọn họ.
Ngày hôm qua, Trần A Kiều ở điện Trường Môn nghe thấy hai chữ
kinh hoàng kia mà ngơ ngẩn, suýt nữa cắn rách môi mình mà không biết. Lại là Vu
cổ, cứ mỗi lần nàng cho rằng có thể hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng hai chữ
này gây ra thì vận mệnh lại một lần nữa ập tới khiến nàng không thể quên nơi
nàng đang sống là một dạng địa ngục trần gian như thế nào.
Nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, nói: “Bệ hạ, người tin Loan Tử
hơn là tín nhiệm con của mình sao?”
“Trẫm cũng không tin hắn.” Lưu Triệt điềm nhiên đáp, “Nhưng
chẳng qua hắn là một phương sĩ, mà Mã Hà La lại đích thực lục soát được hình
nhân bị làm phép Vu cổ trong điện Phi Sương.”
“Vậy cũng có thể là do bị hãm hại”, A Kiều cười mỉa mai nói,
“Năm Nguyên Quang thứ năm, chẳng lẽ bệ hạ không biết rõ tại sao hình nhân Vu cổ
lại tiến vào điện Tiêu Phòng được ư?”
“Kiều Kiều.” Lưu Triệt chợt cao giọng giận giữ quát lên,
nhưng rồi dịu lại: “Nàng phải biết rằng nó không chỉ nguyền rủa trẫm mà còn cả
nàng nữa đấy.”
“Thiếp tuyệt đối không tin vật chứng.” A Kiều lắc đầu,
“Nhưng đó là con trai của người chứ không phải con thiếp. Người không đau lòng
thì chẳng lẽ thiếp lại phải đau lòng?”
“Nhưng mà”, nàng buồn bã nói, “Nếu một ngày có người nói với
bệ hạ rằng Mạch Nhi hoặc thiếp có ý đồ dùng Vu cổ với bệ hạ thì bệ hạ sẽ làm thế
nào đây?”
Ngoài A Kiều thì chưa từng có một người phụ nữ nào dám chất
vấn y trực tiếp như thế. Lưu Triệt ngắm nhìn dung nhan kiều diễm trước mắt,
lòng chùng xuống. Y ôm lấy A Kiều, nói từng chữ một, “Trẫm nhất định không phụ
khanh!”
Chuyện Hoàng đế, Hoàng hậu tranh cãi trong điện Trường Môn rất
nhanh chóng loan truyền. Loan Tử nghe được thì kín đáo nhíu mày. Ba ngày sau,
Loan tử yết kiến vua lần thứ hai, tiếp tục nói ra lời kinh hãi. Mặc dù đã đào
được Vu cổ ở điện Phi Sương nhưng sắc u ám trên ấn đường của bệ hạ vẫn không
tiêu tán. Trong cung đình còn có người khác dùng Vu cổ.
Lần này, lão chỉ đúng về hướng điện Bác Vọng của Thái tử Lưu
Mạch.
Ánh mắt sắc bén của Lưu Triệt nhìn chằm chặp vào lão một lúc
lâu. Lão đang còn run sợ thì chợt nghe Lưu Triệt nhếch miệng cười ra lệnh, “Dẫn
người tra xét điện Bác Vọng.” Trong khoảnh khắc, cả điện lặng như tờ.
Mã Hà La chưa kịp dẫn Kỳ Môn quân tới điện Bác Vọng thì Trần
A Kiều và Lưu Mạch đã hay tin. A Kiều chỉ cười lạnh, ánh mắt trầm tĩnh dần dần
ngưng lại như một tầng băng mỏng. Thái tử Lưu Mạch liền tới điện Tuyên Thất, tấu
xin được gặp mặt quân vương. Loan Tử đứng ở dưới điện, tâm trạng thấp thỏm khi thấy
Lưu Triệt gật đầu: “Cho Thái tử vào.”
Mã Hà La dẫn Kỳ Môn quân vào điện Bác Vọng thì Thái Tử Lưu Mạch
không còn ở đó, chỉ có Thái tử phi Thượng Quan Linh đứng bên ngoài điện trong
gió Bắc thổi ào ào, dáng vẻ lẻ loi.
“Phụng ý chỉ của bệ hạ”, Mã Hà La chắp tay, nghiêm nghị nói,
“lục soát điện Bác Vọng.”
“Nếu không phải ngươi phụng ý chỉ của bệ hạ”, Thượng Quan
Linh cười lạnh nói, “ngươi cho rằng ta sẽ cho phép ngươi bước vào điện Bác Vọng
sao?”
Mã Hà La chột dạ, nhớ ra thân phận của người trước mắt này
là vị thê tử được Thái tử Đại Hán cưới hỏi theo đúng lễ giáo, nếu không có gì bất
ngờ thì sau này chắc chắn là mẫu nghi thiên hạ.
Hắn lui lại nửa bước, làm đại lễ, “Tham kiến Thái tử phi điện
hạ.”
“Miễn lễ.” Thượng Quan L