
g gia mưu hại lẫn nhau là chuyện
thường. Khi còn trẻ trẫm cũng từng ép huynh trưởng không còn đường lùi. Trẫm hiếm
con, chỉ có được bốn đứa, trong đó có ba đứa thành tài đã rất vui mừng rồi.”
“Tuy nhiên”, Lưu Triệt nhìn Lưu Hoành, nghiêm nghị nói, “con
làm việc rất có tài năng nhưng khí độ quá nhỏ nhen chỉ nghĩ đến thù riêng,
không phải là người nên chọn cho nghiệp lớn. Bởi vậy, Trẫm không thể không vứt
bỏ con.”
Lưu Hoành lặng người đi, tiếp đó điên cuồng cười to, “Tốt, tốt!”
Hắn nghiến răng nói, “Người ta nói phụ hoàng làm việc anh
minh quả quyết, nhi thần đã quan sát nhiều năm trong cung Vị Ương này nhưng cảm
thấy phụ hoàng chỉ mê đắm nữ sắc của Trần hoàng hậu chứ không phải tài giỏi gì
lắm. Đến hôm nay mới biết, phụ hoàng dù sao cũng là phụ hoàng, luôn nhìn xa hơn
đám con cái chúng nhi thần.”
“Chỉ là”, hắn cười vô cùng thống khoái, “phụ hoàng có nghĩ tới
chuyện mặc dù có thể bố trí hạ Vu cổ trong điện Phi Sương nhưng nhi thần đang ở
trong cung Vị Ương thì làm thế nào để tìm kẻ đồng mưu Loan Tử hay không?”
Hắn thở hổn hển, nghĩ cuộc đời mình đã rơi vào tình cảnh này
thì coi như cũng xong rồi, đã vậy thì phải kéo Lưu Cứ xuống nước. Lời vừa thốt
ra khỏi miệng, hắn lại lập tức hối hận vì Lưu Cứ còn tồn tại sẽ giống như một
con rắn độc lúc nào cũng có thể cắn Lưu Mạch một miếng. Nếu cả Lưu Cứ cũng ngã
xuống thì trên đời này thật sự không còn ai có thể uy hiếp được Lưu Mạch nữa rồi.
Song ngoài dự liệu của hắn, Lưu Triệt cười khan một tiếng rồi quay đầu đi, hờ hững
nói: “Trẫm biết. Trẫm biết đứa con thứ của trẫm vẫn luôn hận con trưởng. Trẫm
biết rằng Cứ Nhi có một Ninh Triệt ở bên cạnh với ý đồ bất chính. Nhưng như thế
thì thế nào?”
“Thái tử đã là thái tử rồi mà còn đấu không lại Cứ Nhi thì
chính bản thân nó không có năng lực. Đến cuối cùng người ngồi được lên ghế rồng
chẳng phải vẫn mang dòng máu họ Lưu của ta?”
Lưu Hoành run sợ hồi lâu mới chậm chạp cúi đầu xuống, nở nụ
cười còn khó coi hơn cả khóc, “Con vốn cho rằng mình đã nhìn thấu sự vô tình của
phụ hoàng. Cho tới bây giờ thì con đã biết, phụ hoàng còn vô tình ngoài sức tưởng
tượng của con.”
“Con muốn hỏi thêm”, hắn lại nhếch môi, nét mặt quỷ dị, “phụ
hoàng có thể bàng quan xem hai con trai tranh đấu nhưng có thật sự, phụ hoàng
không làm vì người đàn bà trong điện Trường Môn kia?”
Lần đầu tiên kể từ khi Lưu Triệt bước vào điện Thanh Trữ,
Lưu Hoành rốt cuộc cũng nhìn thấy y hơi biến sắc mặt, nhưng trong nháy mắt đã
khôi phục bình tĩnh.
“Là bậc đế vương”, Lưu Triệt thản nhiên nói, “giang sơn và
tình cảm vốn là hai thứ khác biệt.”
Lưu Hoành quỳ trên mặt đất nhìn theo phụ thân của hắn bước
thẳng ra khỏi điện Thanh Trữ. Trong khoảnh khắc, nước mắt loang nhòa khuôn mặt
khiến hắn không nhìn được rõ mọi vật. Hắn bất chấp hậu quả, la lớn: “Phụ hoàng,
người còn nhớ nương thân Vương tiệp dư của con trong điện Thanh Lương chờ người
tới chết không? Người còn nhớ dưỡng mẫu Hình Khinh Nga của con đợi người nhiều
năm như vậy không?”
Nước mắt đàn ông không dễ rơi xuống. Sao không dễ rơi? Chỉ
vì chưa tới lúc thương tâm. Nếu như người đàn ông có thể rơi nước mắt, chứng tỏ
người đó cực kỳ thương tâm. Nước mắt nhòa gương mặt khiến hắn không thể nhìn rõ
khi Lưu Triệt nghe hắn nói có dừng lại một bước nào hay vẫn một mực bỏ đi.
Sau khi Lưu Hoành bị giam lỏng ở Bắc cung, bệ hạ hạ chỉ rằng
chuyện Tứ hoàng tử và Cái Trường công chúa liên quan đến Vu cổ trước kia là do
Tam hoàng tử Lưu Hoành mưu hại, nay đã điều tra sáng tỏ nên vô tội phóng thích.
Tứ hoàng tử Lưu Đán năm xưa được phong là Yến vương, nay đã lớn phải lập tức
lên đường tới đất phong. Cái Trường công chúa Lưu Yên quay về điện Phi Sương.
Trải qua một phen hãi hùng ở phủ Tông nhân, lòng dạ Yến
vương đã nguội lạnh. Sau khi thấy lại ánh mặt trời và được phụ hoàng an ủi hắn
rơi lệ tại chỗ. Trước đêm đi tới đất phong, Lưu Đán đến điện Phi Sương nói với
tỷ tỷ Lưu Yên: “Ngày mai đệ đi tới đất phong, kình xin tỷ tỷ tự bảo trọng. Cung
Vị Ương hôm nay danh chính ngôn thuận đã là thiên hạ của Hoàng hậu nương nương.
Trần hoàng hậu đã độc chiếm ân sủng của Thánh thượng, tỷ tỷ nên an phận, chớ để
cho đệ đệ ở bên ngoài lo lắng.”
Lưu Yên cả giận nhướng mày, “Đệ quên mẫu phi chết như thế
nào rồi sao?”
Cô buồn bã nói, “Mẫu phi tự vẫn bỏ mạng ở chỗ này. Đệ thân
là con trai độc nhất của mẫu phi, sao lòng nhiệt thành lại không bằng một thiếu
nữ như ta?”
“Chỉ dựa vào nhiệt thành liệu có được không?” Lưu Đán bất đắc
dĩ nói: “Chúng ta ra vào phủ Tông nhân chuyến này, chẳng lẽ tỷ tỷ còn chưa hiểu
được sao? Hoàng tử công chúa cái gì chứ, ở trong mắt phụ hoàng đều không đáng
nhắc tới.”
“Hơn nữa”, ánh mắt hắn vụt trở nên xa xăm, “Mẫu phi bỏ mình,
rốt cuộc chúng ta nên oán trách ai đây?”
Lưu Yên im lặng. Cô nghĩ tới Duyệt Trữ công chúa Lưu Sơ hôm
nay theo mẹ mình sống ở Trường Môn điện với muôn vàn sủng ái, thầm nén ai oán
trong lòng. Sao bọn họ rõ ràng đều là con gái của phụ hoàng nhưng người lại đối
xử cách biệt như trời với đất vậy chứ?
Sóng gió năm Nguyên Đỉnh thứ sáu