
inh bình thản, “Mã tướng quân, ngươi
phụng ý chỉ của bệ hạ, tất nhiên ta không thể ngăn cản ngươi lục soát điện Bác
Vọng. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ hôm nay ngươi lục soát cung điện của Thái tử Đại
Hán. Ta là nữ chủ nhân của điện Bác Vọng, tuy không thể đích thân chứng kiến lục
soát nhưng lại có thể phái người hỗ trợ, chỉ điểm cho tướng quân một chút, giúp
tướng quân tránh lầm vào nơi trọng yếu mà chẳng may phạm tội. Tướng quân thấy
thế nào?”
“Nếu như thế”, Mã Hà La chắp tay nói, “Đa tạ Thái tử phi.”
“Thành Liệt”, Thượng Quan Linh xoay người, điềm nhiên ra lệnh,
“Ngươi giúp Mã tướng quân lục soát một chuyến đi.”
Cô bước từng bước vào trong điện. Cô mới làm Thái tử phi nên
không có kinh nghiệm đối phó với những tình huống như thế này, nhưng lại không
thể không đối phó. Phu quân của cô ở bên ngoài làm những việc cần làm, nếu cô ở
nhà mà thất bại thì sẽ khiến cho Lưu Mạch gặp khó khăn mọi bề. Bản thân cô
không muốn mình làm liên lụy đến hắn.
Lưu Mạch bước vào điện Tuyên Thất với vẻ mặt trầm tĩnh, nhìn
Loan Tử, “Ta nghe nói ngươi rất giỏi thuật trường sinh?”
“Đúng vậy.” Loan Tử trả lời khiêm tốn.
“Như vậy”, Lưu Mạch nhanh như chớp lấy thanh kiếm đeo trên
lưng một thị vệ của Hoàng đế đang đứng dưới điện Tuyên Thất, uy nghiêm hỏi, “Nếu
ta chém đầu ngươi thì ngươi có thể mọc ra một cái đầu khác không?”
Hắn vung kiếm chém vút qua, máu tươi trước tiên nhuốm tràn
lưỡi kiếm rồi lập tức chiếu đỏ mắt mọi người. Đầu Loan Tử rụng xuống, lăn mấy
vòng trên điện rồi mới dừng lại, cặp mắt còn lộ vẻ kinh hoảng. Đám thị vệ nhao
nhao hét lên: “Hộ giá”, rồi vung đao rút kiếm che chắn bên dưới điện, trong
lòng đầy nghi hoặc. Người mà bọn họ đang giơ đao chĩa thương vào chính là Thái
tử Đại Hán. Lưu Mạch cười lạnh, ném thanh kiếm xuống nền điện tạo nên tiếng kêu
loảng xoảng, nhíu mày nhìn vị quân vương bên trên điện.
“Lui ra đi.” LưuTriệt phất tay nói.
“Ngươi thật sự là đứa con trai giống trẫm nhất.” Y nhìn con
trai cả đứng bên dưới điện, nói rành rọt, giấu đi ánh mắt tán thưởng.
“Đúng vậy.” Lưu Mạch cười lạnh, “Con là con của người. Mặc
dù chưa chắc con đã thích người, nhưng con tôn kính người. Chỉ cần người không
động đến mẫu thân con, không động đến muội muội của con”, hắn chần chừ một chút
rồi nói tiếp: “không động đến vợ con của con thì con cũng không muốn làm một
người nhẫn tâm điên cuồng có ý đồ sát hại phụ thân, hành thích hoàng thượng.”
“Trẫm tin con.” Lưu Triệt nói dứt khoát, xoay người ra lệnh,
“Bảo Mã Hà La không cần lục soát nữa.” Y thờ ơ liếc nhìn thủ cấp Loan Tử bên dưới
điện, nói giọng chán ghét: “Mang đi, ném ra ngoài bãi tha ma.”
Lưu Mạch cười nhạt, chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nhắc nhở, “Lần
này người đã thật sự làm tổn thương mẫu thân rồi.”
Tề vương Lưu Cứ sau đó cũng nghe được tin tức từ Trường An
truyền về, uống cạn chén rượu, cười lạnh nói, “Đúng thật là phụ tử tình thâm!”
“Thật ra thì”, Ninh Triệt thở dài, “chưa chắc kế này của
Vương gia đã không được mà chỉ là không phải lúc. Nếu đợi thêm mấy năm nữa, mâu
thuẫn giữa quyền lực của vua và quyền lực của thái tử phát sinh, thì bệ hạ chắc
sẽ không nương tay dễ dàng như vậy đâu.”
“Nhưng mà”, Ninh Triệt hỏi thêm, “tại sao Vương gia nhất định
phải đối phó với Tứ hoàng tử trước?”
“Có hai nguyên nhân.” Lưu Cứ đáp: “Một là bởi vì hắn có căn
cơ yếu kém nên thích hợp để mang ra thử đao, còn thứ hai thì chẳng qua là lấy đạo
kỳ nhân để trị kỳ nhân mà thôi.” Không biết Lý Chỉ nằm trong mồ mà thấy tình huống
ngày hôm nay thì có hối hận hay không?
Trong điện Tuyên Thất, Lưu Triệt cuối cùng đã chọn lựa tin
tưởng con mình. Khi thánh ý truyền tới điện Bác Vọng thì Mã Hà La vẫn chưa lục
soát xong. Hắn mỉm cười quỳ tiếp ý chỉ, thầm thở dài nghĩ, “Quả nhiên bệ hạ vẫn
coi trọng Trần hoàng hậu và Thái tử điện hạ.”
Kỳ Môn quân rút khỏi điện Bác Vọng. Thượng Quan Linh ngồi sụp
xuống ghế, cảm thấy vẫn chưa hết sợ hãi, tay chân bủn rủn. Dù sao, từ ngày nhà
Hán hưng thịnh đến nay đã có biết bao nhiêu người bị choàng lên hai chữ “Vu cổ”
mà chết không chỗ chôn thây, cô và Lưu Mạch lần này có thể thoát khỏi an toàn
chứng tỏ trong lòng bệ hạ vẫn còn ưu ái. Lưu Mạch trở về điện Bác Vọng, trông
thấy Thượng Quan Linh như thế, lấy làm thương xót, mỉm cười trấn an: “Không có
chuyện gì nữa rồi.”
Thượng Quan Linh vùi đầu vào lòng hắn, phiền muộn hỏi: “Bệ hạ
thật sự không còn nghi ngờ chàng nữa chứ?”
“Phụ hoàng”, Lưu Mạch cười một tiếng thê lương, “Người còn
đang bận trấn an mẫu thân.”
Lúc Lưu Triệt bước vào điện Trường Môn điện thì A Kiều đang
đánh đàn dưới cửa sổ. Nàng nghe tiếng bước chân của y liền bỏ cây đàn xuống,
nhìn sang.
“Chuyện hôm nay”, không biết vì sao Lưu Triệt trông thấy ánh
mắt trong trẻo của A Kiều lại thoáng chần chừ.
“Bệ hạ không cần nói nữa”, A Kiều khẽ mỉm cười, khóe môi hơi
nhếch lên, “Bệ hạ có thể thu hồi lệnh lục soát điện Bác Vọng vào thời điểm quyết
định cuối cùng, chừa lại một đường cho thiếp và Mạch Nhi là thiếp cảm ơn rồi.”
Lưu Triệt chợt thấy lòng lạnh như băng. Y có thể dự liệu rằng
A Kiều sẽ oá