
Sóng nước Hoàng Hà chảy ầm ầm khiến nàng không nghe thấy tiếng
vó ngựa lộp cộp phía sau nhưng nàng bỗng như có linh tính quay đầu nhìn lại, thấy
có một đoàn người ngựa từ phương xa chạy tới, Con tuấn mã chạy trước tiên có
màu đen nhánh như một con thần mã. Nàng nhìn người cưỡi ngựa thì trái tim đập rộn
ràng. Ngoài y ra, còn người nào xuất hành mà lại dẫn theo nhiều tùy tùng như vậy?
Nàng vừa mới nói cần phải thả lỏng tâm hồn nhưng lúc này lại không nhịn được,
khóe mắt bờ môi đều nhiễm vẻ hân hoan. Một nụ cười đẹp như tranh khiến Lưu Triệt
nhìn đến cơ hồ mê mẩn.
Đoàn thị vệ tháp tùng đến cách khoảng ba mươi thước thì đồng
loạt ghìm cương lại, riêng một mình Lưu Triệt giục ngựa tiến về phía trước đến
bên cạnh nàng. “Kiều Kiều”, y mỉm cười nói, “Trẫm thật sự rất vui, rốt cục
trong lòng nàng vẫn còn có trẫm.”
Giọng nói của y không nhỏ nhưng ở gần sông Hoàng Hà chỉ
trong gang tấc nên bị tiếng sóng át đi. A Kiều không nghe thấy rõ nhưng nhìn
ánh mắt và nụ cười của y thì cũng đoán được rõ ràng. Mười ba năm rồi. Từ khi gặp
lại hồi năm Nguyên Sóc thứ sáu đến lần đi tuần thú năm Nguyên Phong nguyên
niên, đã đủ mười ba năm tròn. Trong mười ba năm đó, nàng cứ ơ hờ nhìn y đến rồi
đi, không màng được thua, không buồn không vui. Rốt cục phải trải qua mười ba
năm ròng nàng mới để tâm trở lại, tuy rằng còn xa mới cực kỳ chấp nhất như thời
niên thiếu nhưng cả hai người đều hiểu rõ ràng ý nghĩa của nó. Tất nhiên, nếu
nàng không mang lòng yêu thương đối với người đàn ông trước mắt này thì tại sao
lại để tâm như vậy?
Nàng im lặng hồi lâu rồi chợt hỏi, “Người đem…?”
Nàng đột nhiên im bặt, bỏ lửng câu hỏi. Tất nhiên, y đã xuất
hiện ở nơi này thì còn cần gì phải hỏi nữa. Lưu Triệt như hiểu được ý của nàng
thản nhiên nói, “Kiều Kiều sẽ không gặp lại cô ta nữa.” Ánh mắt y thoáng hiện
lên một tia tàn khốc. A Kiều một lúc sau mới hiểu, ngạc nhiên nói: “Cần phải vậy
sao?” Cô gái kia tuy có dã tâm quá lớn nhưng cũng không đáng tội chết.
Nhưng nàng không phải là người quá lương thiện, huống chi
nghĩ ra thì cũng hiểu cho ý tứ của Lưu Triệt. Lưu Triệt là bậc đế vương tôn
nghiêm, y không thể dung tha cho kẻ dưới to gan dám tính kế với mình, huống chi
kẻ đó lại không đơn thuần chỉ là một cô gái muốn được ân sủng.
Sóng nước Hoàng Hà ầm ào mãnh liệt, đám thị vệ ở ngoài xa
không nghe thấy bọn họ nói gì. Chính bản thân hai người cũng phải nói lớn mới
có thể nghe được tiếng của nhau. Lưu Triệt giục ngựa tới gần, vươn một tay ra bế
nàng sang ngồi trước người mình. Con ngựa ô bọn họ đang cưỡi hí vang lên, quất
đuôi tựa như bất mãn về việc tăng thêm trọng lượng trên lưng mình. Song đối với
Lưu Triệt, A Kiều lại rất nhẹ, nhẹ đến mức y cảm thấy vươn tay ra bế nàng cứ nhẹ
tênh tênh chẳng tốn chút sức lực nào.
“Lưu Triệt”, A Kiều ngồi yên trong lòng Lưu Triệt, khẽ gọi.
Hai người ở sát bên nhau nên Lưu Triệt nghe tiếng nàng nói: “Người nhìn xem, thế
nước sông Hoàng Hà mãnh liệt, một khi tràn bờ thì mấy ngàn dặm ruộng vườn đều sẽ
bị phá hủy mất. Tai họa do con người gây ra còn tránh được chứ thiên tai thì biết
tránh đi đâu. Ở trước mặt thiên nhiên, sức người thật là nhỏ bé.”
Lưu Triệt trầm ngâm giây lát rồi nói: “Trẫm lại tin tưởng mọi
việc đều có cách giải quyết. Việc trị thủy, cho dù trẫm không thể nào hoàn
thành nhưng còn có con cháu muôn đời sau nữa. Trẫm tin tưởng, giang sơn Đại Hán
sẽ được con cháu của trẫm và Kiều Kiều kế tục, cuối cùng sẽ có một ngày giải
quyết được việc này.”
Nàng ở trong lòng y, mỉm cười tươi tắn. Nàng biết rõ việc trị
thủy là đại nghiệp muôn đời, cho dù ngàn năm sau vẫn không thể giải quyết thích
đáng. Nhưng người này lại tự tin đến như vậy, một sự tự tin mãnh liệt mà những
người khác khó có thể sánh được. Lưu Triệt, nàng nhủ thầm trong lòng, lúc này
người đã đến bên ta vậy thì ta cũng nên nhường nhịn người một chút. Từ nay về
sau, ta sẽ thật lòng coi người là chồng, là vua của ta. Kính trọng người, yêu
thương người, tin tưởng người. Ta mong rằng sẽ đợi được đến khi chúng ta bạc đầu
để hồi tưởng lại những chuyện trong cuộc đời này một lần xem điều gì là vĩnh viễn
không quên? Là những tổn thương thuở còn niên thiếu hay là những cơn gió không
ngừng trên bờ sông Hoàng Hà hôm nay? Tới lúc đó thì có lẽ ngay cả những tổn
thương cũng có thể mỉm cười nhớ tới. Chỉ cần người không phụ ta thì ta vĩnh viễn
không phụ người. Những tổn thương đã từng có sẽ tồn tại không cách nào xóa đi
được. Ta cũng không có khả năng xóa chúng đi, chỉ là từ nay về sau ta sẽ chôn
chặt chúng vào ký ức, chỉ cần người không khơi ra thì ta sẽ không đụng tới. Hãy
để chúng ta nhìn xem thời gian có thể vùi chôn được ký ức hay không? Chúng ta đều
sắp già rồi.
Con ngựa hai người đang cưỡi rong ruổi dọc theo bờ sông
Hoàng Hà. Vô số thị vệ đi theo cách chừng mười trượng phía sau bảo vệ Hoàng đế
và Hoàng hậu của đế quốc Đại Hán. Đúng vậy, Hoàng đế và Hoàng hậu.
Nàng thả lỏng người, khẽ tựa vào ngực Lưu Triệt. Lồng ngực
Lưu Triệt rất rộng khiến nàng tin tưởng rằng nếu có sóng gió thế nào thì y vẫn
có t