
ớc, giành lấy đôi đũa trong tay cô.
Túc Kỳ đưa tay cầm lấy cái ly, uống một ngụm nước trái cây, nhàn nhạt nói, "Tớ đã gặp anh ta."
Trần Tư Giai lập tức ném đũa xuống dựa sát vào hỏi, "Lúc nào thế? Sao cậu không nói cho tớ biết?"
"Thì mấy hôm trước, anh ta bây giờ là chồng chưa cưới của em gái bạn Diệp Tử Nam. Thế giới này thật khéo quá."
Nói xong cười với Trần Tư Giai.
Trần Tư Giai vẻ mặt lo lắng nhìn cô, "Cậu không sao đấy chứ?"
Túc Kỳ rũ mắt xuống quan sát, "Không có việc gì, chuyện tan vỡ từ mấy năm
trước, tớ quên từ lâu. Sau này cũng đừng nhắc tới tên này nữa."
Không nghĩ tới, buổi tối hôm đó không chỉ được nghe tên của anh ta, mà ngày cả người cũng được gặp.
Diệp Tử Nam đi công tác không ở nhà, sau khi giải quyết cơm tối cùng Trần Tư Giai Túc Kỳ quyết định về nhà thăm cha mẹ một chút, vừa mở cửa nhà liền thấy một bóng lưng ngồi trên sô pha.
Nghe tiếng động, anh ta
quay đầu nhìn sang, khi thấy là cô nên nở nụ cười ôn hòa, giống như năm
đó vô số lần đứng dưới ký túc xá chờ cô, khi quay người lại nhìn thấy cô từ cầu thang đi tới, anh ta liền cười như vậy với cô.
Mẹ Túc đi tới cầm cái túi trong tay cô, "Đã trễ thế này sao còn tới đây?"
Túc Kỳ cúi đầu đổi giày, tay phải chăm chú tìm giày, giọng run run, "Hôm
nay cũng không có chuyện gì, chỉ là nghĩ tới lâu rồi con không về thăm
mẹ và cha."
Cha Túc ngồi trên sô pha từ xa đã ngoắc tay cô, Túc
Kỳ không giống ngày xưa là reo hò tung tăng chạy tới làm nũng với cha
Túc, mà là từng bước di chuyển tới, nghiêm chỉnh ngồi bên cạnh cha Túc,
ngoan ngoãn nhìn ly trà trên bàn.
"Tiểu Kỳ à, con còn nhớ anh Lỗi không?"
Túc Kỳ nâng ly trà lên, nhìn hoa văn phức tạp trên chén, chén rõ ràng rất nóng, nhưng cô lại cảm thấy lạnh, "Con không nhớ."
Không biết là năm đó cô cùng Thẩm Ngôn Lỗi giấu quá tốt, hay là cha Túc mẹ
Túc không để ý chuyện bên ngoài, chuyện tình cảm của hai người bọn họ
cha mẹ Túc vẫn không biết, chỉ nghĩ bọn họ là bạn tốt, không nghĩ tới
phương diện khác.
Mẹ Túc bưng mâm đựng trái cây đi tới, đúng lúc
nghe được câu kia, nhịn không được nói cô, "Nha đầu con sao lại không có lương tâm như thế, năm đó anh Lỗi đối với con rất tốt, nhanh như vậy đã quên hết rồi!"
Túc Kỳ nhìn Thẩm Ngôn Lỗi cười lạnh, "Cha hàng
năm có nhiều học trò như thế, bất quá anh ta cũng chỉ là một trong số
đó, làm sao con nhớ được? Anh ta có gì đặc biệt để mà làm cho con nhớ
mãi!"
Túc Kỳ vừa nói là làm một tràng, rất nhanh liền phát hiện
được không khí khác thường, cha mẹ Túc cau mày nhìn cô, Thẩm Ngôn Lỗi
mang trên mặt vẻ cô đơn.
Cha Túc phịch một tiếng đem ly trà đặt lên bàn, hiếm khi nghiêm khắc, "Nói cái gì đấy! Còn không mau nói xin lỗi anh Lỗi!"
Túc Kỳ trong lòng uất ức, cái mũi ê ẩm, cô làm sai sao? Nếu cha mẹ biết năm đó anh ta như thế nào với con gái hai người thì cũng không nói như vậy.
Cô đứng lên, cầm lấy túi xách, vội vã đi ra ngoài, cũng không quay đầu
lại, "Con đi đây, hai ngày nữa con trở về thăm hai người."
Cha mẹ Túc sửng sốt, mọi ngày con gái rất khéo léo hiểu chuyện sao hôm nay lại khác thường như vậy.
Thẩm Ngôn Lỗi cũng đứng lên, "Thưa thầy, thưa cô, em cũng phải đi, tiện thể
đưa cô ấy về. Đều là lỗi của em, mong thầy cô đừng trách em ấy."
Nói xong liền đuổi theo, để lại vẻ mặt hoang trừng to mắt của cha mẹ Túc.
"Nó làm sao vậy nhĩ?"
"Chẳng lẽ cãi nhau với Diệp Tử Nam?"
"Vậy liên quan trò Lỗi đâu?"
"Ôi, mấy cái người trẻ tuổi này....."
Ra khỏi nhà Túc Kỳ liền tỉnh táo lại, trong lòng không khỏi chán nản. Năm
đó khổ sở như thế cũng không cho cha mẹ biết, bây giờ lại càng không nên để cha mẹ lo lắng vì mình.
Thẩm Ngôn Lỗi đuổi theo cô cái gì cũng chưa nói, cứ lẳng lặng đi theo bên cạnh cô.
Bọn họ đi trên con đường có hàng cây trong trường học, đã từng đi cùng nhau không biết bao nhiêu lần, khi đó cô và Thẩm Ngôn Lỗi mười ngón tay đan
vào nhau đi trên con đường này, cô lúc nào cũng vừa đi vừa đung đưa cánh tay anh ta, đưa ra yêu cầu không hợp lý, Thẩm Ngôn Lỗi lúc nào cũng vừa cười vừa đưa tay dịu dàng xoa đầu cô, không còn cách nào nói, "Được."
"Này Lỗi, ngày mai anh đi với em tới giờ học của Diệt Tuyệt sư thái nhé!"
"Được."
Cô đưa tay chỉ vết thương nhỏ trên mắt làm nũng với Thẩm Ngôn Lỗi, Này Lỗi, anh xem, em bị thương, đau quá."
"Sao lại không cẩn thận như vậy, để anh xem một chút."
"Này Lỗi, em khó chịu."
"Khó chịu ở đâu nào?"
"Ở đâu cũng khó chịu, anh cõng em đi."
"Em chẳng có nơi nào khó chịu, em lười thì có!"
"Hì hì..."
Lời nói còn văng vẳng bên tai, nhưng lại giống như tát cho mình một cái,
trở lại chốn cũ, cảnh thì còn nhưng người thì không như xưa.
Thẩm Ngôn Lỗi chợt dừng lại, nhìn Túc Kỳ, cười rất gượng ép, "Lần trước
không có cơ hội hỏi em, đã lâu không gặp, em có khỏe không?"
Túc Kỳ đột nhiên rất muốn cười, không biết có phải những đôi trai gái chia tay nhau đến khi gặp lại đều hỏi câu này hay không.
Trên mặt đất chập chờn bóng cây hai bên đường, hòa lẫn bóng dáng của cô và
anh ta, nhìn qua rất hài hòa yên ổn. Xung quanh từng đám học trò rất ồn
ào đi qua, càng làm cho bọn họ có vẻ yên tĩnh h