
Kỳ sợ nhất khi anh nhìn cô như vậy, anh đã tắt đèn xe, chỉ còn ánh sáng mờ nhạt của đèn đường phía
dưới lầu chiếu tới đây, đáy mắt anh đen như mực nhìn không chút biến
hóa, giống như muốn nhìn thấu lòng người. Cô trốn tránh ánh mắt vừa định nói chuyện, bỗng nhiên Diệp Tử Nam quay đầu, lưu loát mở cửa xuống xe.
Túc Kỳ đi theo phía sau anh vào thang máy, mãi cho đến lúc vào cửa nhà,
Diệp Tử Nam vẫn chưa nói một câu, sau đó hai người đều đi tắm rửa.
Túc Kỳ ngâm mình trong bồn tắm, trong đầu rất rối loạn. Cô nhắm mắt lại
động cũng không muốn động. Mãi đến lúc toàn thân cảm thấy lạnh, cô mới
đứng dậy, chầm chậm lau khô người rồi mặc đồ ngủ vào, vừa mở cửa phòng
tắm, thì thấy Diệp Tử Nam mặc áo tắm dài mở một nửa đang dựa vào tường,
trên tay cầm ly rượu, trong ly chất lỏng màu đỏ sậm khẽ đong đưa, vừa
mới tắm xong nên những sợi tóc ướt xõa, vài sợ tóc trên trán che khuất
ánh mắt thâm sâu, làm tôn lên đường nét ngũ quan anh tuấn.
Túc Kỳ hoảng sợ, "Anh đứng đây làm gì?"
Khóe miệng Diệp Tử Nam mang theo một nụ cười châm biếm, cũng không nhìn cô,
"Anh đang nghĩ sao lâu như thế mà em vẫn chưa ra, anh muốn hay không vào cứu em."
Túc Kỳ lườm anh một cái, vòng qua anh đi về phòng ngủ, "Bệnh thần kinh."
Đi chưa được mấy bước chợt nghe âm thanh cười khẽ phía sau, cô quay đầu
lại nhìn trên mặt Diệp Tử Nam không có gì là vui vẻ, cằm cong lên khác
thường lạnh lùng kiên quyết, "Em nói đúng, anh là bệnh thần kinh."
Diệp Tử Nam chính là như thế, khống chế cảm xúc của mình rất tốt, cũng không để lộ nội tâm suy nghĩ của mình. Túc Kỳ đã theo anh đi xã giao mấy lần, trước mặt người khác anh luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, có đôi khi
thì cười rất vui vẻ, nhưng trên đường trở về mắt không cảm xúc môi mím
chặt, tốc độ xe rất nhanh. Giang Thánh Trác từng nói với Túc Kỳ, Diệp Tử Nam càng cười vui vẻ thì tâm tình càng kém, những lúc này ngàn vạn lần
đừng chọc anh. Tóm lại, cho đến bây giờ Túc Kỳ vẫn không hiểu hết người
đàn ông này, từ lúc đầu quen biết đến sau này sớm chiều ở chung vài năm, cô vẫn không biết người đàn ông có quan hệ thân mật nhất với mình đang
suy nghĩ gì.
Tắt đèn, trong phòng không có một chút ánh sáng nào. Thời gian trước lúc kết hôn, việc sửa sang và trang trí nhà cửa Diệp Tử Nam đều giao cho cho Túc Kỳ, chỉ duy nhất là rèm cửa sổ của phòng ngủ.
Anh phái người có chuyên môn đến lắp đặt, một lớp vải che ánh sáng, một
lớp lưới thép, phía ngoài lại thêm một lớp rèm bằng vải, ngăn cách tất
cả ánh sáng, khi kéo rèm cửa sổ lên, coi như là ánh sáng mặt trời rực rỡ ban ngày cũng không lọt vào được một tia, huống chi là ban đêm.
Túc Kỳ đã từng hỏi Diệp Tử Nam về thói quen này, Diệp Tử Nam cũng chỉ thản
nhiên nói mình bị thần kinh suy nhược. Sau này Túc Kỳ phát hiện quả thật anh ngủ không sâu, một chút ánh sáng, một tiếng động nhỏ cũng đều làm
anh thức giấc. Thế nhưng giấc ngủ của anh hình như rất có chất lượng,
nhiều lúc rất mệt mỏi, sau khi ngủ một giấc, lập tức tinh thần sảng
khoái.
Túc Kỳ nằm trên giường, mắt trợn tròn cái gì cũng không
nhìn thấy. Bên tai là tiếng hít thở yên ổn có quy luật của Diệp Tử Nam,
dường như đã ngủ. Bỗng nhiên cô có chút ghen tỵ sao anh nhanh như vậy đã có thể ngủ, cô khụ khụ một tiếng rất to, sau đó hỏi một câu, "Anh ngủ
rồi sao?"
Người bên cạnh một chút phản ứng cũng không có.
Túc Kỳ dứt khoát thò tay bật bóng đèn đầu giường, ánh đèn tỏa ra rất sáng, quay đầu nhìn anh.
Khi ánh đèn sáng lên, đồng thời lông mày anh cũng nhăn lại, hít thở cũng
không đều, thế nhưng rất nhanh điều chỉnh lại yên ổn, mắt vẫn nhắm chặt
không thay đổi.
Túc Kỳ nằm lại trên gối, lấy chân đá đá anh, "Đừng giả bộ, em biết anh đang tỉnh."
"Diệp Tử Nam, chúng ta nói chuyện đi."
Bên cạnh truyền đến giọng nói khàn khàn, "Có thể, trước tiên tắt đèn đi."
"Không được, làm như thế khiến em cảm thấy như nói chuyện một mình, rất kỳ cục."
Lần này giọng nói có chút không kiêng nể, " Em muốn nói chuyện gì?"
Túc Kỳ quay đầu nhìn anh chăm chú rồi liếc một cái, thấy Diệp Tử Nam vẫn
nhắm mắt như trước, cô làm bộ làm tịch nói, "Cũng không có gì tốt, ừm,
em gái kia của Thi Thần, là làm công việc gì?"
Bỗng nhiên Diệp Tử Nam xoay người áp sát lại, nhìn mắt cô, cười như không cười, "Câu tiếp
theo của em có phải hay không hỏi chồng chưa cưới của em gái Thi Thần
đang làm gì?"
Túc Kỳ bị vạch trần suy nghĩ trong lòng, có chút cảnh giác nhìn anh, "Anh nói như thế là có ý gì?"
Diệp Tử Nam chợt xoay người nằm xuống, nhắm mắt lại, kỳ quái nói, "Không có ý gì, em cùng anh ta không phải bạn học sao, quan tâm một chút không phải rất bình thường à? Em khẩn trương như vậy làm gì?"
Ngay sau đó
không cho Túc Kỳ có cơ hội phản bác, giọng nói khôi phục vẻ 'sóng lớn
không sợ', "Nếu đề tài nói chuyện nhàm chán như thế còn không bằng đi
ngủ, sớm ngày mai anh có buổi họp."
Đương nhiên Túc Kỳ cũng vô
lực phản bác, bỗng nhiên cô rất hối hận, cô không nên bật đèn, có lẽ
trong bóng tối, tâm tư của cô mới không bị nhìn thấu.
Cô không
biết chuyện của cô và Thẩm Ngôn Lỗi, Diệp Tử Nam đến cùng biết được bao
n
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
KHI........TIỂU THƯ VÀ HOÀNG TỬ ĐI HỌC Zenny Nguyễn (Gấu Sociu or Gấu Sociu's) Truyện kiếm hiệp