
o phòng tổng giám đốc.
Tô Dương rót cho Túc Kỳ một chén nước, "Tổng giám đốc Diệp đang họp, có
thể còn lâu, chị chờ một lúc, lát nữa lúc đi vào tôi sẽ nói với tổng
giám đốc Diệp một tiếng là chị đã tới."
"Được, cám ơn cô."
Lúc Tô Dương đi qua thư ký, gõ gõ bàn cô ta.
Cô gái kia lập tức đứng lên, "Chị Tô Dương."
Tô Dương nhìn cô ta, "Vừa rồi thấy rõ người phụ nữa kia chưa?"
"Thấy rõ rồi."
"Vậy thì nhớ kỹ, tại Hoa Vinh người thứ nhất phải biết là tổng giám đốc
Diệp, người thứ hai phải biết chính là cô ấy. Ở trong này, cô có thể
không biết Tô Dương tôi, nhưng là cô ấy, cô tuyệt đối không thể không
biết, nếu không cô chết như thế nào cũng không biết."
Thư ký gật đầu một loạt như gà mổ thóc, cau mày nghĩ hồi lâu mới hỏi ra, "Cô ấy là ai? Vì sao không biết cô ấy thì sẽ chết?"
Tô Dương đặt văn kiện lên bàn, hai tay chống lên bàn, "Đừng nóng vội, tôi
sẽ lập tức cho cô biết. Cô ấy là Diệp phu nhân, là người tổng giám đốc
Diệp đặt ở trong lòng. Cô thất lễ cô ấy, cô nói tổng giám đốc Diệp có
thể cho cô chết hay không?"
Thư ký nhỏ mở to hai mắt nhìn Tô Dương, lại nhìn cánh cửa văn phòng đang khép chặt , không thể tin nói ra, "Diệp phu nhân."
Túc Kỳ không biết, tại Hoa Vinh, cái tên Diệp phu nhân này có bao nhiêu
nóng. Tất cả mọi người chỉ biết là Diệp Tử Nam kết hôn, nhưng Diệp phu
nhân trong truyền thuyết đến cùng lớn lên trông thế nào, mọi người hoàn
toàn không biết gì cả. Mà một số ít người biết tình hình, lại cực kỳ kín miệng, căn bản không hỏi ra được gì.
Không biết Diệp Tử Nam vì
bảo vệ cô, hay là còn nguyên nhân khác, ngay cả đám chó săn cũng chưa
bao giờ bùng nổ tin tức có liên quan.
Tô Dương mang tài liệu phát đến tay mỗi người, sau trở về ngồi xuống bên người Diệp Tử Nam, nhẹ
giọng nói, "Tổng giám đốc Diệp, Diệp phu nhân tới đây."
Diệp Tử Nam tay lật xem văn kiện dừng lại một chút, sau đó tiếp tục, anh gật gật đầu.
Qua một lát lại hỏi, "Cô ấy có nói có chuyện gì không?"
"Không nói."
"Được rồi, tôi đã biết."
Trong thời gian tiếp theo, Tô Dương cảm giác rõ ràng diễn biến càng lúc càng
nhanh, sau cùng lúc kim đồng hồ chỉ đến số năm, Diệp Tử Nam tuyên bố kết thúc cuộc họp.
Mọi người vốn tưởng rằng tối nay phải tăng ca, bây giờ liền kết thúc nhanh như vậy, mỗi người cũng đều thở dài nhẹ nhõm.
Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
Lúc Diệp Tử Nam trở lại văn phòng, liền nhìn thấy Túc Kỳ ngồi đàng hoàng
trên ghế sofa, so với hình tượng lúc ngồi bình thường hoàn toàn khác
biệt.
Diệp Tử Nam ném gì đó trong tay lên bàn, xoay người ngồi
đối diện Túc Kỳ, nới lỏng cà vạt, bưng ly trà đã lạnh trước mặt cô uống
hai ngụm rồi mới bắt đầu nói chuyện.
Cả quá trình này, tầm mắt Túc Kỳ chuyển động theo từng động tác của anh, thủy chung chưa nói một lời nào.
"Bao lâu rồi em chưa tới công ty rồi hả? Phu nhân tổng giám đốc bị thư ký chặn ngoài cửa, em thật sự đủ chuyện."
Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, hoàn toàn không nghe ra anh có ý tứ gì.
"Đợi lâu như vậy cũng không ngủ, xem ra là có chuyện lớn, nói đi."
Rốt cuộc Túc Kỳ có được cơ hội mở miệng, vẻ mặt trịnh trọng hỏi, "Nếu nói,
người yêu chia tay nhiều năm của anh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt anh, lại còn ngỏ lời muốn cùng anh gương vỡ lại lành, anh thấy thế nào?"
Diệp Tử Nam lập tức nâng mắt nhìn cô, trên mặt hiện lên một tia khó chịu, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi, "Em có ý gì?"
"Không có ý gì, chỉ là ví dụ một chút. Anh cảm thấy anh cùng người yêu chia
tay nhiều năm có chút nguyên nhân mà cùng tham gia một hoạt động, mà
trong quá trình đó, bọn anh có chút tiếp xúc, anh cảm thấy bình thường
không?"
Ánh mắt Diệp Tử Nam lóe lên một chút, "Tới cùng là em muốn nói cái gì?"
Túc Kỳ vẻ mặt mơ hồ nhìn anh, "Không có ý gì cả, chỉ là hỏi một chút anh thấy thế nào, anh nói đi."
Diệp Tử Nam ho nhẹ một tiếng, "Em đợi anh cả buổi chiều chỉ vì hỏi anh hai
vấn đề này? Em cho rằng vấn đề tình yêu này là anh có thể giải đáp được
à? Bộ anh giống anh trai tri âm sao?"
Túc Kỳ bĩu môi, loại vấn đề cô gái nhỏ ôm ấp tình yêu dường như thật sự không thích hợp với Diệp Tử Nam, cô nghiêng đầu xoắn xuýt hồi lâu, "Vậy chúng ta đổi vấn đề đi,
nếu..."
Diệp Tử Nam kéo cô một cái, "Đừng nếu như, chúng ta đi ăn cơm."
Túc Kỳ dựa vào tại chỗ không đi, "Em còn chưa hỏi xong mà, chuyện này thật sự rất quan trọng."
Diệp Tử Nam không hề thương lượng với cô, kéo cô đi ra ngoài, Túc Kỳ hoàn toàn không chống lại được kẻ địch cường thế.
Bởi vì lựa chọn phương pháp không đúng, Túc Kỳ muốn thẳng thắn vấn đề cũng
chết non rồi, liên tiếp vài ngày cô cứ xoắn xuýt xem làm sao để thẳng
thắn với Diệp Tử Nam.
Không quá mấy ngày sau, lúc Diệp Tử Nam đang ngồi trong phòng làm việc.
Tô Dương cầm một phong thư gõ cửa văn phòng, "Tổng giám đốc Diệp, anh có chuyển phát nhanh."
Diệp Tử Nam mở ra, rũ mắt nhìn thoáng qua liền để xuống, giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng nói, "Cô đi ra ngoài trước đi."
Cùng với Tô Dương đóng cửa, Diệp Tử Nam hung hăng cầm phong thư ném lên cánh cửa, vẻ