
mặt tức giận, trong mắt pha lẫn lạnh lẽo, đường cong trên cằm
sắc bén cứng ngắc.
Anh há miệng thở hổn hển.
Hèn gì hỏi anh vấn đề kia, hèn gì mấy ngày nay ân cần như vậy, Túc Kỳ, em khá lắm!
Tô Dương nghe trong văn phòng có tiếng động cực lớn, cô đứng ngoài cửa nhẹ nhàng gõ gõ, "Tổng giám đốc Diệp, anh không có việc gì chứ."
Qua mấy giây, âm thanh bình tĩnh trước sau như một của Diệp Tử Nam truyền tới, "Không có việc gì, cô đi làm việc của cô đi."
Liên tiếp mấy ngày Diệp Tử Nam cũng chưa về nhà, Túc Kỳ gọi điện thoại cho
anh anh cũng không nghe, gọi tới phòng làm việc, mỗi lần Tô Dương đều
trả lời rất khéo léo khiến cho cô tìm không ra một chút khe hở nào.
Mỗi lần đều dặn Tô Dương nói lại với Diệp Tử Nam gọi lại cho cô, nhưng di động của cô vẫn mãi chưa vang lên.
Tình huống như thế này trước kia chưa bao giờ phát sinh cả, cho dù vào lúc
hai người chiến tranh lạnh, Diệp Tử Nam cũng sẽ không như vậy. Có lẽ là
có tật giật mình, trong lòng Túc Kỳ cảm thấy không được bình thường.
Ngày đó Túc Kỳ phờ phạc đi tới phòng làm việc, vừa mới vào cửa liền nghe
trong văn phòng các cô giáo đang khí thế ngất trời thảo luận chuyện gì
đó.
Trần Tư Giai nhìn thấy cô bước vào, lập tức quăng tờ báo cho
cô, nhìn thấy mọi người xung quanh đều đang tham gia thảo luận không ai
chú ý bên này mới mở miệng, "Nhìn xem đi, Diệp phu nhân."
Tựa đề
trang giải trí, Quý công tử nhà giàu có và ngôi sao mới đứng thứ ba
trong âm nhạc và điện ảnh, nhiều khoa trương lại giả tạo nhiều nội dung
buồn nôn gộp lại, bất quá nhìn tấm hình chung trước mắt này, cô bỗng
nhiên cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Có lẽ là quá quen thuộc, mặc dù
trong bài báo chưa nói Quý công nhà giàu có rốt cuộc là ai, nhưng Túc Kỳ liếc mắt một cái liền nhận ra ngay, áo bên trong màu xám trên người anh là cô mua cho.
Người đàn ông cùng cô chung giường chung gối ba năm, bây giờ xem ra, chỉ sợ là người đồng sàng dị mộng ba năm.
Cô gái cũng quen thuộc, ngay trước đó không lâu, cô mới cùng Diệp Tử Nam thảo thuận qua.
Lúc ấy cô tận lực hết sức khen cô ta một phen, lúc ấy Diệp Tử Nam còn giống như không quan tâm chút nào, bây giờ nghĩ lại, anh ngược lại có thể giả vờ như thật.
Ảnh chụp rõ ràng cho thấy là chụp trộm, nhưng hình
chụp cực kỳ tốt, nam nữ đang nhìn nhau cười, ánh đèn mờ tối không ảnh
hưởng tới dung mạo khí chất của hai người chút nào, ngược lại tôn lên
một chút ấm áp.
Trần Tư Giai thấy cô nhìn chằm chằm vào tờ báo
hồi lâu không phản ứng, chạm chạm vào cô, "Diệp phu nhân, cậu là vợ cả,
đối với việc này có ý kiến gì không?"
Túc Kỳ ném tờ báo qua một
bên, "Loại tin tức quan hệ bất chính như thế này có gì tốt, chẳng qua là đám chó săn nhàn rỗi không có chuyện gì làm ra."
"Cậu liền tin tưởng Diệp Tử Nam như vậy?"
Túc Kỳ khẽ thở dài, "Có tìn hay không đều đã không quan trọng rồi. Mấy ngày rồi Diệp Tử Nam không về nhà, tớ cũng không liên lạc được với anh ấy."
Cô vẫn cảm thấy Diệp Tử Nam không giống người đàn ông mà cô có thể điều
khiển, hai người đối với đối phương mà nói, đều là đối tượng thích hợp
chung sống. Lúc kết hôn cô đã chuẩn bị kỹ càng, chuẩn bị bất cứ lúc nào
có một ngày, Diệp Tử Nam nói với cô, anh thích người khác.
Hiện tại xem ra, ngày này chắc là đã đến.
Chỉ là, cô bỗng nhiên có phần khó chịu.
Đó là không nỡ sao?
Trần Tư Giai nhìn cô như đi vào cõi thần tiên, có chút lo lắng, "Cậu không sao chứ?"
Túc Kỳ lắc đầu, "Không có việc gì."
Di động vang lên, cô giơ lên với Trần Tư Giai ý bảo, "Tớ đi nghe điện thoại."
"A lô, xin chào."
"Tiểu Kỳ."
Túc Kỳ dừng bước, "Tìm tôi có chuyện gì?"
"Em xem báo hôm nay chưa?"
"Xem rồi."
"Diệp Tử Nam anh ta..."
Lửa giận của Túc Kỳ giấu trong lòng lập tức phun ra, "Thẩm Ngôn Lỗi, tôi
nói rồi, chuyện giữa chúng ta và Diệp Tử Nam không liên quan, cũng giống như, chuyện tôi và Diệp Tử Nam không liên quan đến anh. Trên báo nói có phải sự thật hay không có quan hệ gì với anh hả?"
Bên kia im lặng một lúc, "Tiểu Kỳ, nếu em không được hạnh phúc, em có thể rời khỏi anh ta, anh nói rồi anh sẽ cố gắng."
"Cố gắng? Cố gắng như thế nào? Năm đó nhà họ Thi giúp anh, bây giờ anh có
bản lĩnh lại quyết định một cước đá văng nhà họ Thi? Đây là cố gắng của
anh? Hiện tại anh có thể một cước đá văng Thi Nhã Tinh, thì tương lai
cũng có thể một cước đá văng tôi!"
"Tiểu Kỳ, chuyện không phải như em tưởng tượng thế, anh sẽ bồi thường cho Thi Nhã Tinh và nhà họ Thi."
"Đó là chuyện của anh, không cần giải thích cho tôi, tôi chỉ hi vọng mẹ của anh đừng đến quầy rầy tôi nữa, tạm biệt."
Thẩm Ngôn Lỗi nghe được câu sau cùng đột nhiên sắc mặt thay đổi.
Túc Kỳ đứng ở hành lang bên giường, bỗng nhiên cảm thấy bất lực. Di động
lại vang lên, Túc Kỳ nhìn nhìn, là điện thoại nhà họ Diệp.
"A lô."
"Ừ, Tiểu Kỳ à."
Túc Kỳ tưởng rằng mẹ Diệp, không nghĩ tới là người một ngày kiếm bạc tỷ khó gặp được mặt cha Diệp, cô có chút được sủng ái mà lo sợ.
"Ba, ba tìm con có việc gì ạ?"
"Hôm nay con có giờ lên lớp không, thuận tiện trở về một chuyến nhé."
"Được được, con lập tức về, ba chờ con một lúc."
Đến cửa nhà họ Diệp, Túc