
i chào đón, vẻ mặt anh cười xấu xa sai bảo cô chạy lòng vòng, lại còn cô nói chuyện bình thường như thế nào cũng không chịu đáp ứng
yêu cầu, bỏ ra một phần sức lực, nhưng lại muốn đòi lại ở cô gấp mười
lần sức bỏ ra, bản tính thương nhân lộ rõ, lúc này mới miễn cưỡng giúp
cô.
Người với người, quả nhiên không thể so sánh.
Bây giờ
nghĩ lại, cái anh gọi là "Yêu", có lẽ là tạm thời tìm người lấp chỗ
trống trong tình cảm, giờ người yêu cũ trở lại, anh đúng lúc tìm được
cái cớ quang minh chính đại.
Túc Kỳ nghĩ như vậy áy náy trong lòng dần dần biết mất, nhưng lại dâng lên vài tia mất mát.
Thẩm Ngôn Lỗi lại xuất hiện trước mắt cô nhưng tiều tụy đi rất nhiều.
Anh ta hẹn cô ăn cơm, giọng nói rất cẩn thận.
Trong lòng cô không đành lòng, gật đầu đáp ứng.
"Gần đây bận rộn nhiều việc sao?" Túc Kỳ tùy tiện tìm chủ đề.
Thẩm Ngôn Lỗi ăn như hổ đói, mơ hồ ừ một tiếng, sau khi nuốt xuống ánh mắt
sáng rực nhìn cô, "Tiểu Kỳ, em chờ anh một tháng nữa."
Túc Kỳ cười nhẹ, thật ra là cô cảm thấy buồn cười.
"Chờ anh? Một tháng?"
"Sau một tháng, anh liền có thể thoát khỏi nhà họ Thi, chúng ta...."
Túc Kỳ cắt ngang anh ta, "Chúng ta cái gì cũng không có, cho dù có gì đó,
cũng là đã từng có, bây giờ, về sau, thì cái gì cũng không có.
Yêu và không yêu, chẳng qua cũng chỉ là khoảng cách quay người lại, lúc anh buông tay, thì đã định trước tôi sẽ bỏ anh bỏ trong một khoảng thời
gian.
Rốt cuộc chúng ta không thể quay lại được, ngay lúc anh phút chốc xoay người kia, sẽ không còn trở về được nữa."
Sắc mặt Thẩm Ngôn Lỗi tái nhợt, lập tức cứng đờ, "Em đã quên sao? Chúng ta đã từng tốt như vậy."
Túc Kỳ nhìn anh ta, rất bình tĩnh, "Anh cũng nói, là đã từng. Trôi qua rồi
sẽ không còn nữa. Giữa chúng ta không có nhiều chuyện như vậy, không cần phải nói khó quên như thế."
"Bây giờ em vẫn còn hận anh năm đó vì sự nghiệp gia đình mà vứt bỏ em?"
Túc Kỳ lắc đầu cười, "Không có, thật sự không có. Mấy ngày nay tôi bỗng
nhiên hiểu rõ một chút đạo lý, có một số người vì không nhìn thấy nữa,
mới có thể phát hiện thì ra người ấy quan trọng đến thế. Giống như tôi
đối với anh, Diệp Tử Nam đối với tôi."
Mấy chữ sau cùng cô nói rõ ràng chậm chạp mà kiên định, mỗi một chữ cô nói, sắc mặt Thẩm Ngôn Lỗi liền khi trắng khi xanh.
Cuối cùng cô đã thừa nhận.
Thừa nhận cô yêu Diệp Tử Nam.
Chỉ là, đã muộn, giống như Trần Tư Giai đã nói, quá hạn không đợi.
Túc Kỳ không dừng lại, đã nói đến nước này thì nói cho rõ đến cùng luôn.
"Rốt cuộc tôi có thể thản nhiên gọi tên của anh rồi, trong một khoảng thời
gian dài trong quá khứ, mỗi khi nghe đến tên của anh thì tôi đau đến tê
tâm liệt phế, thế cho nên tôi không chú ý người quan trọng nhất bên cạnh mình, nhưng bây giờ thì không rồi, Thẩm Ngôn Lỗi, cuối cùng tôi đã
buông anh được, rốt cuộc tôi có thể cười với anh như ngày xưa rồi."
Mấy ngày này, trong đầu cô đều là Diệp Tử Nam, nhưng chưa bao giờ nhớ tới
người đàn ông này. Không biết bắt đầu từ lúc nào, u ác tính trong lòng
cô đã sớm biến mất, cô lại còn tưởng luôn luôn là anh ta.
Túc Kỳ
nói xong đứng lên chuẩn bị rời đi, tin rằng sau này Thẩm Ngôn Lỗi sẽ
không còn dây dưa với cô nữa, cả nhà họ Thẩm và nhà họ Thi.
"Anh
không làm được, anh ta cũng có thể không làm được." Giọng nói Thẩm Ngôn
Lỗi vang lên phía sau, "Nếu để cho anh ta chọn lựa giữa Hoa Vinh và em,
cũng chưa chắc anh ta sẽ chọn em."
Giọng nói của anh ta sớm khôi phục bình tĩnh sắc bén.
Túc Kỳ dừng bước một chút, tiếp tục đi về phía trước.
Cô không nghĩ tới sẽ gặp Diệp Tử Nam.
Ngày đó cô và Trần Tư Giai đi ăn lẩu, quán lẩu này đối diện một khách sạn
cao cấp năm sao, nhưng tiếng tăm không bị che khuất chút nào.
Ăn
xong nồi lẩu cô và Trần Tư Giai đi ra xe ở đường đối diện, mới vừa đi
đến cửa khách sạn liền nhìn thấy mấy người đàn ông rất thu hút người
khác, trong đó rõ ràng có cả Diệp Tử Nam.
Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
Đúng lúc, còn lại mấy người, cô đều biết, là mấy người cùng hội trong vòng
luẩn quẩn ngày xưa với Diệp Tử Nam. Bình thường gặp cô sẽ cười chào hỏi, bất quá bây giờ gặp, không khỏi có chút xấu hổ.
Chẳng qua loại xấu hổ này không biểu hiện ở trên mặt Túc Kỳ.
Mấy người đàn ông đó trường hợp nào mà chưa gặp qua, lúc này vẻ mặt tươi
cười chào hỏi với cô, nhưng nhìn thoáng qua trong mắt đều đã lóe ánh
sáng xem kịch vui.
Loại tâm tình này không khác gì biểu tình trên mặt của Trần Tư Giai, có khác là ở chỗ, người ta còn biết thu lại, còn
Trần Tư Giai lộ đầy trên mặt.
Gương mặt Diệp Tử Nam lạnh lùng, nhìn cũng không nhìn cô.
Túc Kỳ nhìn lướt anh một cái, trước khách sạn đèn chiếu sáng như ban ngày,
cho dù chỉ liếc mắt một cái, cô vẫn thấy rất rõ ràng. Mặc dù sắc mặt
không tốt, nhưng tinh thần thì không thế, khóe miệng hơi hơi dương lên,
nhìn không ra có tâm tình gì.
Túc Kỳ kéo Trần Tư Giai, cười nói, "Các anh còn bận, chúng tôi xin đi trước."
Trên thế giới này cho tới bây giờ cũng không thiếu người nhiều chuyện.
Giang Thánh Trác đưa tay ngăn cô l