
ứng trên hành cũng tắt.
Đằng sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc, "Biết sợ rồi?"
Theo giọng nói vang lên, ngọn đèn lại sáng lên.
Túc Kỳ đột nhiên quay đầu, liền nhìn thấy Diệp Tử Nam tựa vào trên tường, vẻ mặt nhàn hạ nhìn cô.
Cô tức giận ức chế không nổi phun ra, "Anh cái người biến thái! Làm tôi sợ muốn chết!"
Diệp Tử Nam liếc cô một cái, "Không dọa em có thể em sẽ ngồi dưới lầu cả
đêm. Có một số người thiếu trừng phạt! Không ép cô cô vĩnh viễn dậm chân tại chỗ! Tôi thấy vừa rồi em chạy rất nhanh đấy thôi."
Túc Kỳ hung hăng trừng mắt với anh, bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, bước nhanh tới, "Anh làm sao vậy?"
Trên trán Diệp Tử Nam mồ hôi lạnh càng ngày càng rõ ràng, vung tay gạt cô khi muốn qua đỡ anh, "Không cần em lo."
Túc Kỳ sửng sốt, rất ít khi Diệp Tử Nam có tính trẻ con mà lại còn uốn éo như vậy.
Cô thật có chút tin tưởng lời nói của Giang Thánh Trác, chắc không phải anh bị sốt mà choáng váng đầu óc rồi chứ?
Vừa rồi cô còn thấy kỳ lạ, sao Diệp Tử Nam có thể dựa vào chỗ xa như thế,
bây giờ nghĩ lại, sợ là thật sự đứng không vững để đi tới đây.
Vừa rồi tay đẩy cô ra nhiệt độ rất thấp, lúc này cô mới chú ý tới giọng nói của anh cũng có chút khàn khàn.
Diệp Tử Nam nhắm mắt lại, bị choáng ngất đi.
túc Kỳ nhìn anh thít chặt chân mày, trong lòng dâng lên cảm giác là lùng, muốn vuốt vuốt giữa hai hàng lông mày của anh.
Cô kiên cường đỡ lấy Diệp Tử Nam, lôi kéo anh đi về phía trước, "Mau vào thôi, ở đây lạnh quá."
Sau khi Diệp Tử Nam ngồi vào ghế sofa liền nhắm mắt lại không nhúc nhích,
điệu bộ lười biếng, so với người thần thái phấn khởi trong những ngày
thường thì không có gì khác biệt.
Túc Kỳ cảm thấy Diệp Tử Nam
giống như là võ hiệp bị nội thương nặng trong một trấn đấu lớn, cho dù
là tính mạng hấp hối sắp chết, nhưng vẫn cố làm ra dáng vẻ nhẹ nhàng
bâng quơ có thể lừa gạt đẩy lùi một số kẻ địch.
Túc Kỳ lui vào phòng bếp, lấy điện thoại gọi cho mẹ Túc.
"Mẹ, mẹ đã ngủ chưa?"
"Còn chưa ngủ, có chuyện gì thế?"
"Mẹ còn nhớ không, lúc con đến trường, mỗi lần cảm mạo nặng buồn nôn con uống trà giải cảm rất hữu hiệu, là nấu như thế nào?"
"Con bị cảm?"
"Không có, không phải con, là, là Trần Tư Giai, cô ấy bị bệnh."
"À..., cái đó ở tiệm thuốc, giờ đã muộn rồi, ngày mai con ra tiệm thuốc mà mua."
"Vậy... Có cái khác không? Giống như mình có thể làm, cô ấy, cô ấy có vẻ gấp gáp."
"Vậy thì dùng cây kim ngân, cây hoa cúc, gừng thả vào nồi nước đun chừng 6 phút, thêm chút đường đỏ là được."
"Dạ, còn biết rồi."
"Gần đây trời lạnh, bản thân con cũng phải chú ý nhiều một chút, đừng để bị cảm."
"Dạ, biết rồi, mẹ, không có việc gì, qua hai ngày nữa con sẽ về thăm mẹ và ba, tạm biệt."
Túc Kỳ giằng co cả buổi, bưng một chén to trà giải cảm vừa nấu xong đặt trước mặt Diệp Tử Nam, "Mau uống đi khi còn nóng."
Diệp Tử Nam mở to mắt, cau mày, giọng điệu xấu xa, "Đây là cái gì, không uống."
Túc Kỳ cau mày nhìn chằm chằm tay cô, tay cô vẫn còn đau, không ngại cực
khổ nấu cho anh trà giải cảm, thế mà anh nếm cũng chưa nếm một mực nói
không uống.
Giọng nói cô cứng rắn, "Không thể không uống."
Diệp Tử Nam nhìn chất lỏng đỏ đỏ đen đen trong chén, lại thêm trong không khí có mùi kỳ lạ, "Thứ này có thể uống sao?"
"Anh có ý gì! Tôi lại không hạ độc, vì sao không thể uống."
"Em uống cho tôi xem?"
Túc Kỳ thở phì phì bưng bát lên, ngừng thở uống một hớp nhỏ, khó khăn nuốt
xuống, sau đó vẻ mặt hưởng thụ nói với anh, "Uống rất ngon, uống đi."
Thực ra mùi vị kia, cô ngửi thôi đã muốn phun ra. Mỗi lần mẹ Túc nấu trà
giải cảm cho cô, cô hận không thể đi tìm chết, nhưng hiệu quả thật sự
rất tốt, mỗi ngày vào buổi tối uống trước khi đi ngủ, sáng hôm sau lúc
thức dậy liền sảng khoái tinh thân, cho nên cô mới muốnc nấu cho Diệp Tử Nam.
Diệp Tử Nam nhướng mày nhìn cô, "Uống được sao?"
Khóe miệng vẫn còn dương lên, hình như thấy chuyện rất buồn cười.
Túc Kỳ trả lời trái lương tâm, "Uống rất được."
"Nếu uống ngon như vậy," Diệp Tử Nam nở nụ cười nhẹ, "Thì em uống hết sạch toàn bộ đi!"
Túc Kỳ sửng sốt, dưới ánh đèn, ánh mắt đen nhánh của anh sáng rực, kết hợp
cùng nụ cười xấu xa, nhìn thế nào cũng cảm thấy anh cố ý, cô buột miệng
nói ra, "Không phải anh giả vờ đấy chứ?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: lại là Đông ca, nhóm người có thể thấy tôi không hả?????? Cuối cùng Diệp Tử Nam vẫn cau mày uống thuốc, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh vo thành một
nắm, Túc Kỳ cảm thấy đã mới mẻ lại còn được hả giận.
Vẻ mặt của
anh luôn luôn thờ ơ, như là đối với cái gì cũng không thèm để ý, đối với cái gì cũng có thể dễ dàng tha thứ, còn chưa từng thấy chuyện gì hoặc
ai đó có thể khiến cho vẻ mặt anh nhăn nhúm thành hình dạng như thế này.
Anh vừa đặt bát xuống, liền nhìn thấy cô cười vui sướng khi người khác gặp
họa, dưới ánh đèn ánh mắt cô chứa đựng nụ cười đầy xấu xa, khuôn mặt
trắng nõn hồng hồng ánh mắt mang theo ánh sáng rực rỡ.
Bỗng nhiên anh nhớ tới vài năm trước với Giang Thánh Trác và Thi Thần cùng nhau
nghỉ phép ở một thị trấn nhỏ của Pháp. Đó là mùa đủ các loài hoa nở rộ,
nằm giữa b