Ký Ức Độc Quyền

Ký Ức Độc Quyền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323023

Bình chọn: 8.00/10/302 lượt.

em mang vào phòng thi?”

“……. Phải.”

“Vậy thì em đừng nói với tôi, em vốn dĩ định quay bài nhưng trước khi làm bài

lương tâm em đột nhiên thức tỉnh, rồi em quyết định làm người lương thiện, rồi

em đã tốt bụng cho bạn em mượn, kết quả là bạn em đã bất cẩn để nó rơi xuống

chân em, và lúc này tôi đã xuất hiện…..” Nam nhân nhướn đôi mày lên, “Trò à, lời thoại thế này

trường chúng ta hết phong trào lâu rồi.”

Mặt của tôi từ đỏ tím biến thành xanh đen, người này đã nói một hơi toàn bộ

những gì tôi muốn nói. Tôi hít sâu, thế gian này sao lại có một người thầy như

thế chứ? Lại còn để tôi nhìn thấy hắn tỏ ra cái thái độ nhàn hạ đắc ý, nóng

càng thêm nóng, tôi thật sự muốn xông tới bóp chết hắn.

Trước khi đi, tôi nóng hừng hực mà quay đầu lại: “Thầy!” Đã xem cái

chết như về với cát bụi.

“Ừm, còn có gì muốn nói?”

“Làm phiền thầy trả nó cho em.”

“Để làm gì?” Nam nhân hỏi tự nhiên.

“Chiều nay thi Pháp luật đại cương em còn phải dùng.” Tôi đáp.

Tôi nghe thấy tiếng “lạch bạch” phát ra từ ngoài cửa, đại khái là Bạch Lâm đứng

bên ngoài nãy giờ bị vấp té rồi.

Ngờ đâu nam nhân không hề giận dữ, trái lại còn mỉm cười một cái, dùng cằm chỉ

về tội chứng trên bàn và nói: “Lấy đi đi. Nhưng mà, trò này, chiều này em có

muốn quay bài thì phải chọn cách tốt hơn, mang giấy là cách ngu nhất.”

Tôi: “……..”

Bạch Lâm: “………”

Ngày này qua ngày khác, đến khi tất cả các môn đều đã thi xong, tôi vẫn không

bị thầy phụ đạo gọi tên, cũng không nhận được bất kỳ thông tin xử phạt tôi từ

trong khoa. Trời sinh tôi ra vốn đã ít hơn người khác một sợi thần kinh, dần

dần rồi tôi cũng chẳng để chuyện này trong lòng nữa, về đến nhà, ăn ngon ngủ

yên, cố để mập lên một chút, nhiệt liệt chào đón năm 3 giá lâm.

(2)

Dưới chỉ định của kế hoạch chiêu sinh của Bộ giáo dục, lượng chiêu sinh của đại

học A ngày một tăng lên, ngôi trường cũ sớm đã không đủ chứa nữa. Do đó nhà

trường đã sắp xếp cho sinh viên năm 1, 2, 3 học ở cơ sở khu Tây mới xây lên,

đến năm 4 hoặc khi lên nghiên cứu sinh thì mới được về cơ sở chính. Khu Tây nằm

trong một tiểu trấn cách trung tâm thành phố mấy chục kilomet, xung quanh đều

là ruộng đất. Do đó, đừng nói là dạo phố, cho dù là tìm gì đó để giải trí cũng

khó.

Phòng ký túc của chúng tôi có bốn người: tôi, Bạch Lâm, Tống Kỳ Kỳ và Triệu

Hiểu Đường, hơn nữa chúng tôi còn học chung một lớp. Hễ đến cuối tuần sau khi

ăn tối xong, tôi sẽ cùng Tống Kỳ Kỳ ra ngoài trường xem phim. Cái được gọi là

rạp chiếu phim ở đây, kỳ thật chỉ có một phòng chiếu, và chỉ chiếu bản lậu,

không có bản gốc. Cho nên nếu muốn xem phim điện ảnh mới thì phải chịu trễ hơn

trong trung tâm rất nhiều ngày. Nhưng vé thì chỉ có 8 đồng nhân dân tệ, nếu ta

có một trăm đồng thì có thể làm thẻ thành viên, vé chỉ còn 5 đồng, giá cả như

thế là vô cùng hấp dẫn. Nhưng tôi và Tống Kỳ Kỳ không có thẻ, song chúng tôi

cũng xót cho ba đồng có thể không trả đó.

“Cháu mua hai vé 7 giờ.” Tống Kỳ Kỳ đưa vào trong 20 đồng.

“Có thẻ không?” Bà thím hỏi.

“Có, có.” Tống Kỳ Kỳ quay đầu lại nháy mắt với tôi: “Tiểu Đồng, thẻ của cậu đâu?”

“À.” Tôi mở túi ra, giả vờ lục lọi ví tiền.

“Nhanh lên, có mang không?” Tống Kỳ Kỳ hỏi.

“Ây da!!! Hình như quên mang rồi.” Tôi la lên.

“Hả, vậy phải làm sao đây?” Tống Kỳ Kỳ thở dài, và thu lại 20 đồng.

“Thì đành không xem thôi.” Tôi nói.

“Haiz……” Tống Kỳ Kỳ lại thở dài.

“Dì ơi.” Tôi bước tới trước nhỏ nhẹ nói, “Dì ơi, tụi con có làm thẻ đó! Nhưng

mà hôm nay quên mang rồi, dì bán cho tụi con hai vé thành viên đi ạ.”

Bà thím bán tin bán nghi: “Thật chứ?”

“Thật ạ, hôm nay con quên mang rồi.” Tôi vội vàng gật đầu, nhìn đối phương với

vẻ mặt đáng thương, “Nếu chạy trở về lấy thì không kịp giờ chiếu nữa. Một tuần

tụi con chỉ có hôm nay là có thời gian thôi, những bữa khác đều phải tự học,

chăm chỉ học hành đó ạ. Tiền sinh hoạt của con một ngày chỉ có 10 đồng, nếu có

thể tiết kiệm 3 đồng một vé xem phim thì cũng đủ cho con mua thêm một phần thịt

rồi…” Tôi nói như sắp khóc vậy.

Bà thím nhìn tôi, “Cô nhóc đúng là gầy thật. Thôi được, lần sau nhớ mang đấy.”

Tôi cầm vé quay đầu lại nhìn Tống Kỳ Kỳ, lén V một cái Victoria.

Cách này dùng N lần, lần nào cũng thành công. Về sau, chỉ cần bà thím đó nhìn

thấy chúng tôi, thì chẳng cần hỏi thẻ nữa, bà sẽ nói với người bên cạnh: “Hì,

cô nhóc này tôi quen, thành viên ruột rồi.”

Trong cái mùa lá cây vẫn còn hết sức lưu quyến cành nhánh này, tôi đã bước vào

năm 3. Học kỳ này có một môn tự chọn bắt buộc phải học mà chúng tôi đã trông

mong từ lâu — Ngoại ngữ 2. Học viện ngoại ngữ A chia năm chuyên ngành: Anh,

Nhật, Đức, Nga, Pháp, do đó ngoại ngữ hai của chúng tôi chỉ có thể chọn giữa

Nhật, Đức, Nga, Pháp. Những năm nay, tiếng Nhật tiếng Pháp rất thịnh hành, làm

cho người chọn Nhật ngữ và Pháp ngữ trong khoa Anh cũng đặc biệt nhiều, nhiều

lúc phòng học không đủ chứa, trường còn phải mở thêm lớp.

Phòng bên phải ký túc chúng tôi là sinh viên khoa Nhật, trong đó có một người

là bạn đồng hương với Tống Kỳ Kỳ, ngày nào cũng chạy qua nói sư huynh nào đó

khoa họ học tiếng


pacman, rainbows, and roller s