Pair of Vintage Old School Fru
Ký Ức Độc Quyền

Ký Ức Độc Quyền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323034

Bình chọn: 7.00/10/303 lượt.

Nhật xong đã giỏi thế nào, vào làm trong công ty vốn của Nhật

cuộc sống thoải mái ra sao.

“Haiz, thật ra đấy, tôi cảm thấy ban đầu các cậu không nên chọn khoa Anh.”

‘tiểu Nhật ngữ’ lại bắt đầu thở dài.

“Tại sao?” Tống Kỳ Kỳ hỏi lại.

“Chỉ cần là người có học thì cũng đều biết, học cái này ra thì làm được gì.”

Tống Kỳ Kỳ tính tình dễ chịu, chỉ cười cười qua chuyện.

“Sư tỷ mới tốt nghiệp năm ngoái của chúng tôi, hiện giờ dịch truyện manga Nhật

cho người ta, nhiều tiền lắm đấy. Sau đó người ta cảm thấy giọng chị ấy hay,

nên đưa chị ấy sang đào tạo ở Nhật, muốn để chị ấy lồng tiếng Hoa đấy.”

Tôi không nhịn nổi nữa, nhảy xuống từ giường trên, lạnh lùng: “Phải đó, học

tiếng Nhật tốt biết chừng nào, xem AV cũng không cần phiên dịch.”

Tiểu Nhật ngữ không nói gì.

Tôi nhìn vào gương chải đầu, lại nói: “Vị sư tỷ đó của cô lồng tiếng gì cho

tiểu Nhật Bản vậy, cứ nói ‘Yamete’, ‘kimochiii’ à?”

[Đây là giờ Mộc Đầu (tức tác giả) phổ cập kiến thức: 'yamete' trong tiếng Nhật

tương đương như 'Đừng mà' của tiếng Hoa, 'kimochiii' là 'Sướng quá'......=。='>

Mặt của tiểu Nhật ngữ giựt giựt.

Trước đây cô hay huênh hoang trước mặt Tống Kỳ Kỳ, là vì Tống Kỳ Kỳ tính tình

ôn hòa và không bao giờ phản bác lại cô, bởi thế mà cô cũng ngày càng quá đáng.

Giờ đây bị tôi châm chọc lại mới biết cảm giác khó chịu chứ gì.

“Tôi đi ăn cơm đây, thật là ‘Hatsukashi’ a !” Sau đó, tôi cầm hộp lên,

che mặt lại tỏ vẻ mắc cỡ rồi đi ra ngoài.

[Chú thích: 'Hatsukashi' có thể dịch là 'Xấu hổ quá đi mất........''>

Lâu nay tôi mang ước mơ quảng bá những phim trên đó nên mới quyết chí chọn

tiếng Nhật làm môn ngoại ngữ hai, nhưng sự xuất hiện liên tục của tiểu Nhật ngữ

đã làm lụi tàn suy nghĩ này của tôi. Chính ngay trong lúc mơ màng không quyết,

Bạch Lâm đã mang đến một thông tin.

“Mình muốn chọn tiếng Nga!” Bạch Lâm đứng trong phòng la lên.

“Tiếng Nga?” Tôi nuốt cơm vào bụng, “Cậu muốn đi làm người Eskimo à?”

“Tiểu Đồng……” Bạch Lâm nhìn tôi một cái, “Mức độ mù đường của cậu lại gia tăng

rồi, người Russia với

người Eskimo mà cậu cũng kéo vào nhau cho được.”

“Thì chẳng phải đều là ‘s’ ‘ i’ sao? Không phải đều ở Bắc Cực sao?” Tôi cố cãi

lý.

Tống Kỳ Kỳ xen vào một câu: “Sao lại tự nhiên muốn học tiếng Nga? Không phải

dạo trước cậu mới nói muốn học tiếng Pháp sao?”

Bạch Lâm cười híp mắt mà nói: “Thầy dạy tiếng Nga cho khoa tụi mình năm nay á,

siêu đẹp trai. Chính là thầy ủy viên đoàn đó, hôm nay thầy vừa xuất hiện trong

phòng ăn, toàn thể sinh viên bị chinh phục rồi.”

Chính nhờ câu nói mang tính chất quạt lửa ấy của Bạch Lâm, tôi cũng đã bị kéo

đi chọn tiếng Nga.

(3)

Ngữ văn Nga một tuần có hai tiết, được xếp vào tối thứ hai.

Không ngờ số lượng đăng ký học tiếng Nga năm nay lại vút lên cao như thế, hoàn

toàn vượt khỏi dự tính của khoa, bởi thế chúng tôi không thể không chuyển qua

phòng học lớn hơn, hoàn toàn có xu thế đuổi kịp tiếng Pháp và trội hơn Nhật

Đức.

Trước khi tiết học đầu tiên bắt đầu, thầy chủ nhiệm khoa Nga ngữ đã cố tình đến

thăm lớp, chẳng qua là cổ vũ mọi người cố gắng học tập. Nhìn học trò ngồi bên

dưới với nét mặt ham học, thầy cơ hồ rơi cả nước mắt: “Các trò, nhớ năm xưa,

khi Học viên ngoại ngữ chúng ta chỉ mới là một khoa ngoại ngữ, và chỉ có một

chuyên ngành tiếng Nga. Lúc ấy, cả nước đều dấy lên phong trào tiếng Nga, người

không biết tiếng Nga cũng như người mù chữ. Sau này cùng với sự giải thể của

Liên Xô, thực lực của Nga ngày càng suy yếu, có người thậm chí còn cho rằng ngữ

văn Nga chúng ta đã đi đến đường cùng. Hôm nay, nhìn thấy càng em, tôi mới biết

mùa xuân thứ hai của ngữ văn Nga lại đã đến rồi!”

“Lão Phó kích động ghê.” Tôi nói, “Cảm động đến sắp khóc rồi kìa.”

“Phải đó. Lão mà biết được sự thật, chắc sẽ còn khóc ghê gớm hơn.” Bạch Lâm

nói.

Giáo viên đứng lớp tiếng Nga tên Trần Đình, từng du học ở Moscow, năm trước mới bắt đầu dạy học. Học viện ngoại

ngữ rất ít nam sinh, giáo viên nam càng ít, giáo viên nam trẻ tuổi là đếm trên

đầu ngón tay, do đó chỉ cần là thầy giáo hơi hơi trẻ tuổi và lại chưa có vợ thì

quả thật phải gọi là động vật hiếm hoi, nếu như lại được gương mặt đẹp một chút

nữa thì sẽ là thần tượng cấp ngôi sao quốc tế của quảng đại dân chúng. Trần

Đình chính là một trong số đó. Dáng người cao to, đeo cặp kính trông rất trí

thức, nghe nói đó là một cảm giác rất nho nhã. Nhưng, một người thế này, đã làm

tôi cảm thấy hụt hẫng vô cùng khi nhìn thấy thầy trong tiết đầu tiên, “Như vậy

mà cũng gọi là đẹp trai à.” Cảm giác như bị gạt rồi, thật hối hận vì đã không

tự mình đi giám chứng.

Hai mắt Bạch Lâm bắn ra tia sáng, cô nói: “Như vậy còn không đẹp trai? Vậy cậu

chỉ một người đẹp trai cho mình xem.”

Tôi lấy ví tiền, rút tấm hình trong đó ra và nói: “Người này mới là thiên hạ đệ

nhất soái ca.”

Bạch Lâm hứng khởi cầm qua xem, đó là hình của một người trung niên, mập mạp

trắng trẻo với cái bụng bia, gương mặt tươi cười vui vẻ như ông địa.

“Thôi đừng có mà lấy tư thế oai hùng của ba cậu ra để bêu diếu tụi này

nữa.” Bạch Lâm nói chẳng nể nang. “Cũng chẳng biết