
i.
Tùng Dung nói tiếp: "Dù bọn họ chấp nhận, bây giờ cô cũng chẳng thể làm việc ở đó.Phòng tiêu thụ sản phẩm của tôi vừa có một người nghỉ đẻ, cô đến
đây đi!"
Tô Mạt giật mình, không ngờ sự việc lại biến chuyển bất ngờ như vậy. Nhưng cô không bộc lộ ngay tâm trạng như trước, mà bình tĩnh hỏi: "Chuyện bồi thường thì sao?"
Tùng Dung nói: "Cô cầm hóa đơn viện phí đến đây, công ty sẽ thanh toán cho cô."
Lúc này, Tô Mạt mới hoàn toàn yên tâm. Tùng Dung nói câu này, có nghĩa việc hàng hóa hỏng hóc không liên quan đến cô. Tô Mạt hỏi tiếp: "Bao giờ tôi có thể đi làm?"
Tùng Dung tỏ ra khách sáo: "Không vội, cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe hẳn rồi tính sau. Khi nào đến công ty, cô nhớ đi phòng nhân sự báo cáo trước."
Tô Mạt cúp điện thoại, lập tức thông báo tin vui với người nhà. Chung Minh rất vui mừng, nói ông chủ của Tô Mạt có tình người. Ông Chung không tỏ
ra mừng rỡ như lần trước, ông chỉ dặn dò Tô Mạt làm việc tử tế, chú ý
giữ gìn sức khỏe, đồng thời cẩn thận trong mối quan hệ với đồng nghiệp.
Buổi tối, Chung Minh gội đầu cho Tô Mạt, hai chị em tâm sự một lúc. Nhớ đến
chuyện ngày hôm đó, Tô Mạt nói: "Minh Minh, thì ra Vương tổng quen biết
cậu, trước đây anh ta từng đến nhà xưởng. Chính là người xuất hiện vào
hai tháng trước, lúc đó em ở tầng trên..."
Chung Minh hơi ngây ra, cô vắt khô khăn mặt, treo lên giây phơi mới mở miệng: "Vậy sao?"
Mười ngày sau, Tô Mạt bắt đầu đi làm. Tay phải cô còn buộc một thanh nẹp
nhưng không gây trở ngại lớn. Công việc hiện tại khiến cô có bàn làm
việc và laptop riêng, môi trường cũng khác hoàn toàn. Nhìn bàn làm việc
gọn gàng ngăn nắp, Tô Mạt cảm thấy tràn đầy sinh lực, tinh thần mong mỏi kiếm tiền lại ngóc đầu dậy.
Tuần đầu tiên, nhiệm vụ của Tô Mạt là nghiên cứu khách hàng trong hệ thống
quản lý quan hệ khách hàng của công ty, tiếp theo là học thuộc thông tin về sản phẩm. Đối với Tô Mạt, đây không phải công việc khó khăn, tương
đối phù hợp với chuyên ngành của cô. Linh kiện điện tử không xa lạ với
cô, xem đi xem lại vài lần là có thể ghi nhớ đại khái. Chỉ có khâu khách hàng là cô chưa từng tiếp xúc bao giờ nên phải bỏ nhiều công sức.
Khi chính thức bước vào công việc, Tô Mạt phụ trách gửi thông tin sản phẩm
qua email cho khách hàng, gọi điện thoại liên hệ khách hàng mới, hoặc
làm những việc lặt vặt như photo tài liệu, gửi email giúp nhân viên
cũ...Mặc dù là người mới nhưng Tô Mạt cũng có chỉ tiêu bán hàng, mỗi
tháng mỗi tuần đều bị sát hạch thành tích tiêu thụ, công việc không hề
dễ dàng.
Đối với Tô Mạt, tiếp thị sản phẩm qua điện thoại là một quá trình gian nan. Đầu kia điện thoại gồm những con người và giọng nói khác nhau, thứ bất
biến duy nhất chính là ngữ khí và thái độ lạnh lùng hà khắc. Sau khi bị
từ chối hết lần này đến lần khác, Tô Mạt dần trở nên nhụt chí, trạng
thái tâm lý bắt đầu mất thăng bằng. Thành tích tiêu thụ của cô luôn xếp
cuối cùng, thua xa các đồng nghiệp ở phòng bán hàng. Cô thậm chí đứng
trước nguy cơ không giữ nổi công việc.
Khoảng thời gian đó, Tô Mạt thường giật mình tỉnh giấc vào lúc nửa đêm. Sau
khi tỉnh dậy, cô lại nghĩ đến công việc, càng khó chìm vào giấc ngủ. Mỗi lúc trời sáng chuẩn bị đi làm, cô luôn hy vọng kỳ tích xuất hiện.
Buổi sáng hôm nay, Tô Mạt bỗng dưng nhận được điện thoại. Cô hít một hơi
sâu, bấm nút nghe máy, đồng thời cất giọng dịu dàng và chân thành. Ai
ngờ đầu kia truyền tới mấy câu tiếng Trung pha lẫn tiếng Anh không rõ
ràng. Tô Mạt nghe mãi mới hiểu đại khái: một người nước ngoài tình cờ
xem thông tin sản phẩm trong email, tỏ ra có hứng thú với mấy sản phẩm
mới của công ty. Tên của khách hàng nước ngoài đó tương đối dài, Tô Mạt
không kịp ghi lại. Đối phương cũng không có lòng kiên nhẫn nói tiếng
Trung ngọng nghịu, bắt đầu xổ một tràng tiếng Anh.
Tô Mạt hoàn toàn mờ mịt. Bao nhiêu năm qua cô không động đến tiếng Anh,
thời đại học cũng chỉ vượt qua cấp bốn, từ vựng và ngữ pháp đều trả sạch cho thầy từ lâu. Thấy không thể giao lưu với cô, đối phương bắt đầu sốt ruột, đến cuối cùng ngữ khí đầy mùi "thuốc súng". Tô Mạt cầm chặt tai
nghe điện thoại, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, sắc mặt vô cùng ngượng
ngùng.
Tùng Dung tiến lại gần, giật tai nghe trong tay Tô Mạt, trực tiếp nói chuyện với khách hàng. Hai người hàn huyên một hồi mới đi vào vấn đề chính,
xem ra đây là khách quen của công ty. Tô Mạt mất hết thể diện, đứng cũng dở ngồi cũng dở. Tùng Dung liếc cô một cái, cười nói với khách hàng:
"Mong ngài thông cảm, người vừa rồi là đồng nghiệp mới. Xin ngài hãy
quên đi chuyện không vui. Bây giờ, chúng ta thảo luận vấn đề chiết
khấu..."
Tùng Dung khéo léo giành được hợp đồng. Sau khi bỏ tai nghe, chị ta chẳng hề nhìn Tô Mạt. Nhưng lúc rời đi, chị ta buông một câu: "Sinh viên tốt
nghiệp đại học, còn là giáo viên cơ đấy, trình độ tiếng Anh kiểu gì thế
không biết?"
Các đồng nghiệp trong văn phòng bề ngoài cắm cúi làm việc nhưng thực chất
vểnh tai nghe trò vui. Tô Mạt đỏ mặt, ngồi xuống ghế thẫn thờ nửa ngày,
đến buổi trưa vẫn chưa lấy lại tinh thần. Ăn cơm không có khẩu vị, cô
quay về văn phò