
y giày, đặt túi xách... Cuối cùng, cô cúi thấp người, lấy cái hộp giấy nằm ở dưới chiếc ghế thấp bên cạnh cửa.
Tô Mạt bóc lớp giấy bọc bên ngoài, mở hộp, bên trong là cái bát có vân hoa ở đáy màu xanh nhạt, chính là cái bát cô cầm trên tay hôm đó.
Trong lòng có chút xúc động nhưng Tô Mạt bất giác thở dài. Trước đây sống với Đồng Thụy An lâu như vậy, cũng chưa bao giờ thấy anh ta làm chuyện này.
Cô lại nghĩ, Đồng Thụy An tuy ngoại tình nhưng hoàn cảnh quyết định anh ta chẳng cần giở mấy chiêu lấy lòng phụ nữ, làm sao có thể so sánh với
người đàn ông vô cùng từng trải trong chuyện trai gái?
Tô Mạt không dám nghĩ nhiều, cũng không muốn nghĩ nhiều, cô nhét cái bát vào giá giày dép ở bên cạnh.
Cơn mưa ngày càng lớn.
Tô Mạt lấy lại tinh thần, gọi điện thoại về cho bố mẹ và con gái như
thường lệ. Sau đó, cô gọi cho cậu, nói gần đây mình rất bận, cuối tuần
còn tham gia khóa bồi dưỡng thư ký của chủ tịch nên không rảnh để tới
thăm cậu mợ.
Ông bà Chung đều than vãn, nói Chung Thanh tập quân sự gần một tháng, nhà
trường không cho sinh viên về nhà, cô bé cũng không cho đi thăm. Họ gọi
điện thoại,Chung Thanh nói vài câu rồi kêu bố mẹ lằng nhằng. Ông bà
Chung đành nhờ Tô Mạt thường xuyên trò chuyện với con gái, hỏi han tình
hình của cô bé.
Tô Mạt cúp máy, gọi cho Chung Thanh. Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, xem
ra em họ vẫn bình thường. Tô Mạt dặn Chung Thanh phải chú ý giữ gìn sức
khỏe rồi lại hỏi lúc nào mới có thể về nhà.
Chung Thanh đáp: “Em không rõ, nhà trường nói dạo này thời tiết xấu, tạm
ngừng việc tập quân sự, bắt bọn em đợi lưu với các bạn. Tình bạn thời đi học là đáng quý nhất”.
Chung Thanh nói: “Đâu có, bây giờ em một mình ở ký túc, tụi nó ra ngoài cả rồi!”
“Mưa lớn như vậy cũng đi ra ngoài sao?”
“Có đứa sang phòng bên cạnh chơi bài, có đứa cùng bạn trai đi xem phim”.
“Thanh Thanh, một mình em ở ký túc xá có buồn không?”
“Bình thường chị ạ, em đang đọc sách, sắp vào học rồi”.
Thấy em họ chăm chỉ như vậy, Tô Mạt rất yên tâm. Cô không làm phiền nữa, chỉ bào em họ nếu hết tiền tiêu vặt thì nói với cô một tiếng.
Chung Thanh vừa cúp điện thoại,hai cô bạn cùng phòng tươi cười chạy vào,
miệng lẩm bẩm: “Ôi giời, mưa to quá, ướt hết rồi!” Hai cô gái tranh nhau vào phòng tắm, một cô chạy vào trước, bật nước xối xả, sau đó mở cửa,
hỏi: “Mình dùng hết dầu gội rồi, ai có cho mình dùng tạm?”
Cô còn lại đáp: “Mới một tháng đã dùng hết, đầu cậu lớn như vậy sao?”
Cô trong phòng tắm nói: “Ai biết được, tớ để trong này, không biết chừng
người khác cũng dùng ấy chứ! Phòng mình có bốn người cơ mà!”
Chung Thanh mở tủ, lấy dầu gội đưa cho cô ta.
Cô gái cảm ơn, liếc qua lọ dầu gội, lập tức trả lại. “Cậu mua dầu gội ở
siêu thị đấy à? Loại rẻ tiền này tớ dùng thấy khó chịu lắm!”
Chung Thanh nghĩ, dầu gội không mua ở siêu thị thì mua ở đâu?
Cô gái còn lại đưa lọ dầu gội cho bạn. “Dùng của tớ đi, cùng một nhãn hiệu với cậu”. Cô gái này là người ngoại tỉnh, cô ta liếc nhìn Chung Thanh.
“Cậu là người Nam Chiêm, chẳng phải người Nam Chiêm đều giàu có hay
sao?”
Chung Thanh không trả lời, tiếp tục ngồi xuống bàn đọc sách.
Nhập học một thời gian, sinh viên nữ điều có mối quan hệ riêng, ví dụ người
bản xứ chơi với người bản xứ, người có tiền tụ tập cùng nhau, hoặc những cô gái xinh đẹp tạo thành một nhóm... Chỉ Chung Thanh luôn cô độc một
mình.
Cứ đến dịp cuối tuần, bên dưới ký túc xá lại xuất hiện không ít xe hơi
sang trọng, nhưng những điều này không liên quan đến Chung Thanh, cô cả
ngày ôm quyển sách, chỉ đi lại giữa bốn địa điểm: giảng đường, nhà ăn,
ký túc xá và thư viện. Cô là một sinh viên xuất sắc, các thầy cô thường
giới thiệu cô tham gia hội Sinh viên hoặc các câu lạc bộ nghệ thuật...
Trong lòng cô không muốn đi, bởi cô không có quần áo và giày dép để tham gia quá nhiều hoạt động. Chị gái Chung Minh đã có bạn trai, sắp bàn
chuyện cưới xin, bây giờ bố mẹ đang tập trung lo cho chị gái. Buổi tối,
Chung Thanh tới thư viện.
Lúc ra ngoài cầu thang, cô nhìn thấy một chị khóa trên ăn mặc thời thượng
đứng ở gần đầu cầu thang, trước cái gương trên tủ cứu hỏa ngắm nghía.
Mặt gương màu xanh da trời phản chiếu dung mạo trưởng thành của cô gái.
Ngay cả động tác vuốt cổ áo, vén tóc cũng rất nữ tính, khác hoàn toàn
những cô sinh viên mới nhập học.
Chung Thanh nghĩ, mình cao hơn chị ta, xinh đẹp hơn chị ta, thành tích cũng tốt hơn chị ta.
Cô gái kia ngẩng đầu, ưỡn ngực đi xuống tầng dưới, dáng vẻ như cô gái văn
phòng bước vào tòa nhà làm việc cao cấp hay người mẫu trên sàn catwalk.
Chung Thanh bất giác đi theo.
Người đàn ông chờ ngoài cổng vừa trẻ trung vừa nhiệt tình.
Chung Thanh lại nghĩ: nhất định anh ta không phải người có tiền, lái chiếc ô tô tầm thường.
Ra ngoài cổng, chị ta dè dặt lên xe của người đàn ông đó.
Chung Thanh biết một số nhãn hiệu ô tô nhưng nhãn hiệu của chiếc xe này không cần phân biệt, bởi nó rất kinh điển và đắt đỏ, là niềm mơ ước của vô số người. Giá của nó đủ khiến nhưng cô gái như cô thèm khát.
Chung Thanh thất thần trong giây lát.
Chung Thanh khôn