80s toys - Atari. I still have
Lạc Chốn Phù Hoa

Lạc Chốn Phù Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322113

Bình chọn: 10.00/10/211 lượt.

g có hứng thú.

Vương Cư An im lặng, Tô Mạt tưởng anh đã ngủ say. Ai ngờ anh dùng đầu ngón tay vẽ vài đường trên bụng cô.

Tô Mạt đột nhiên cảm thấy tủi thân, nói nhỏ: “Bố mẹ em ở đây, anh có thể

tỏ ra nhiệt tình hơn một chút, chủ động trò chuyện với ông bà không?”

Anh “ờ” một tiếng, lặng lẽ xoay đầu cô. “Lại đây để anh hôn một cái”.

“Đừng, em béo đến mức này rồi”.

“Dù em có biến thành heo thì anh cũng phải nhắm mắt mà hôn”.

“Đáng ghét”. Cô khẽ đẩy người anh nhưng cuối cùng vẫn quay đầu.

Hai người hôn nhau một hồi, sau đó Vương Cư An lại cất giọng dịu dàng, dỗ dành vợ.

Tô Mạt thừa dịp lên tiếng: “Hay là ngày mai chúng ta cùng tới bảo tàng khoa học?”

“Được”.

Cô tỏ ra vui mừng. “Thanh Tuyền muốn xem mô hình bệ phóng tên lửa”.

Vương Cư An nói: “Ngày mai bảo lái xe đưa họ đi, chúng ta đi dạo quanh thị trấn ở đây”.

“Không phải cả nhà cùng đi à?”

“Hay là bảo mọi người tới thị trấn chơi, trẻ con có thể cưỡi ngựa ở đó, còn chúng ta tới bảo tàng khoa học?”

Tô Mạt thở dài. “Anh đừng như vậy, cả nhà cùng đi khó lắm sao?”

Anh ôm vai cô, im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: “Bao nhiêu ngày không gặp em, anh chỉ muốn hai chúng ta ở bên nhau”.

Tô Mạt mềm lòng, thôi thì mặc anh, chuyện ngày mai để ngày mai tính.

Hai người chìm vào giấc ngủ. Dường như không bao lâu, Tô Mạt nghe thấy

tiếng bước chân chạy vào phòng, cô lập tức tỉnh dậy. Ngoài cửa sổ, trời

đã tờ mờ sáng, Thanh Tuyền đứng bên cạnh giường, vỗ mặt cô: “Mẹ, mẹ, con muốn ngủ với mẹ...”

Vương Cư An cũng thức giấc, nheo mắt nhìn hai mẹ con. Tô Mạt vội đẩy người anh để Thanh Tuyền chui vào chăn.

Bà Tô gõ cửa ở bên ngoài, gọi khẽ: “Thanh Tuyền, Thanh Tuyền, cháu mau ra ngoài đi...”

Thanh Tuyền cất cao giọng: “Cháu không ra. Hôm nay là chủ nhật, mẹ nói chủ nhật cháu có thể ngủ cùng mẹ”.

Bà Tô ngượng ngùng, đành lớn tiếng khuyên nhủ: “Con bé này sao chẳng nghe

lời gì cả! Bây giờ vẫn còn sớm, cháu đừng gây ồn ào để người khác còn

ngủ!”

Thanh Tuyền liếc nhìn Vương Cư An. “Hai người đều tỉnh rồi, mở mắt cả rồi”.

Vương Cư An bị quấy rầy đến đau cả đầu. Anh nhắm mắt, lật người nằm sấp, vùi đầu xuống gối.

Tô Mạt đành nói nhỏ: “Mẹ, không sao đâu, mẹ cứ đi ngủ đi!”

Bà Tô cười. “Mẹ sợ con bé làm phiền vợ chồng con”.

Tô Mạt càng ngượng ngùng. “Không sao đâu ạ!”

Thanh Tuyền không ngủ yên, chốc chốc lại nói: “Mẹ, con muốn dùng di động của

mẹ để chụp ảnh. Mẹ biết không, bạn ABC ở lớp con ngốc lắm”. Sau đó, con

bé bắt đầu hát những bài hát được học từ bé đến giờ.

Tô Mạt dỗ dành: “Con ngoan, mau ngủ đi, nếu không buồn ngủ thì mặc quần áo xuống giường,chú vẫn chưa thích nghỉ với việc chênh lệch múi giờ, con

đừng ồn ào nữa!”

Thanh Tuyền phản bác: “Không phải là chú, mà là bác Vương”.

Vương Cư An vẫn im lặng, Tô Mạt nói: “Ừ, con ngoan, mau dậy đi!”

Thanh Tuyền nói: “Không đúng, bác ấy có tóc bạc, phải gọi là ông, ông già mới đúng!”

Tô Mạt bật cười, thắt lưng bị một bàn tay lớn cù nhẹ, cô không kìm được lại cười.

Thanh Tuyền ngước nhìn mẹ: “Mẹ làm sao vậy?”

Vương Cư An mất kiên nhẫn, trả lời thay Tô Mạt: “Cháu hãy ngoan một chút, tự dậy mặc quần áo đi, đừng đạp vào bụng mẹ cháu”.

“Cháu không...” Tuy nói vậy nhưng con bé rất nhạy cảm. Tô Mạt giữ nó ở lại,

nó không đáp lời, giận dỗi nhảy xuống giường, vừa đi ra ngoài vừa nói:

“Cháu đâu có đạp mẹ, vừa rồi là bụng mẹ đạp cháu một cái...”

Sau khi Thanh Tuyền đi khỏi, Vương Cư An thở dài, ôm bà xã vào lòng. Tô Mạt không vui, nhổm người dậy: “Cũng muộn rồi, em dậy đây!”

Vương Cư An dùng lực kéo cô nằm xuống.

Tô Mạt giãy giụa, “Bây giờ anh đối xử với Thanh Tuyền thế nào, nó sẽ học

theo, sau này nó cũng sẽ lạnh nhạt với em trai. Anh muốn chứng kiến cảnh tượng đó hay sao?”

Vương Cư An không trả lời.

Tô Mạt nói tiếp: “Trẻ con rất nhạy cảm, ai đối xử thật lòng với nó, nó đều biết”. Cô ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng nó ra điều đã kìm nén bấy lâu. “Anh đâu phải muốn hưởng thụ thế giới của hai người mà anh không thích tiếp

xúc với người nhà của em, vì ngại phiền phức thì có!”

Vương Cư An nói: “Anh không quen sống cùng người không thân thuộc”.

Tô Mạc phản bác: “Chính anh đón bố mẹ em sang bên này”.

“Sau khi em sinh, anh sẽ đưa họ về”.

“Sau đó, anh tiếp tục bận rộn, còn em ở đây nuôi con?”.

“Chẳng phải có người giúp việc hay sao? Em có thể cùng hàng xóm đi dạo phố, uống cà phê...”

“Đúng rồi, anh nói chuyện với láng giềng còn nhiều hơn với bố mẹ em”.

“Anh có thể nói gì với bố mẹ em ? Chẳng có chuyện gì để nói.”

Tô Mạt ngẫm nghĩ, cất giọng không mấy tình nguyện: “Anh có thể nói chuyện về cổ phiếu, bố em cũng chơi cổ phiếu”.

Vương Cư An khẽ cười.

Trong lòng Tô Mạt vẫn khó chịu: “Anh nên nghĩ đến những điều này từ trước khi kết hôn mới đúng”.

Vương Cư An lặng thinh.

Tô Mạt lại nói: “Bố mẹ có thể không sống cùng chúng ta nhưng Thanh Tuyền

phải theo em. Lúc trước anh đã đồng ý với em chuyện này”.

Vương Cư An nhắm mắt. “Vì vậy anh mới đón con bé qua đây để nó thích nghi với hoàn cảnh”.

Tô Mạt thở dài, hạ giọng thăm dò : “Cũng cần thích nghi với hoàn cảnh

trong gia đình nữa, mà điều này cần sự phối hợp củ