
ng chiều cậu ta rồi!
"Tỷ, tỷ đi đâu?"
Tôi không quay lại, quăng cho cậu ta một câu: "Đi gặp
tình lang."
Tôi cẩn thận vén màn trúc lên, chỉ thấy vẻ mặt anh ta ngưng
trọng ngồi lên kháng gỗ dưới mái hiên, hai hàng lông mày gần như nhíu chặt lại,
tay trái đặt trên chiếc bàn chạm khắc hình rồng, bất giác nắm chặt góc bàn.
Anh ta nghe được tiếng vén màn, vốn là rất không kiên nhẫn
lườm về phía này, trông thấy tôi lông mày mới giãn được đôi chút.
Tôi khẽ cười nói: "Vì sao Tứ gia lại phiền lòng như vậy?"
Anh ta cũng không hề cười lấy một cái, vẫy tay kêu tôi đi qua:
"Bảo nàng đừng gọi 'Tứ gia Tứ gia', vẫn cứ không nghe."
Lúc này tôi mới buông màn xuống, chỉ nghe "sột soạt"
một tiếng, ngăn cách hơi nóng của mùa hè bên ngoài. Trong căn phòng này không
thả băng, lại có cách khác làm nhiệt độ giảm xuống, rất mát mẻ.
Anh ta duỗi tay tới, hỏi: "Đi đâu thế? Mặt phơi nắng đỏ
bừng rồi."
"Đi bơi một lát." Tôi phớt lờ vấn đề này, đưa tay
phải cho anh ta nắm, cười nói: "Hãy để cho ta đoán xem chàng vì cái gì lại
phiền lòng đến vậy."
Anh ta ôm chặt tôi, mỉm cười nói: "Nói thử xem."
Tôi nói: "Nam nhân có vẻ mặt này thường thường chỉ vì một
chữ."
"Chữ gì?" Anh ta tò mò hỏi.
"Chính là một chữ "tiền"".
Anh ta cười ha ha: "Đoán rất đúng. Là lão già Trương Bằng
Cách kia lại đòi lấy bạc!"
"Trương Bằng Cách là ai?" Tôi khó hiểu hỏi.
Anh ta kéo tôi ngồi lên chân, giải thích nói: "Là quan
tổng đốc đường thủy."
Tôi nghiêng đầu hỏi: "Quan tổng đốc đường thủy là cái
gì?"
"Quản lý công trình trị thủy và tất cả công việc vận
chuyển đường thủy." Anh ta ôm eo tôi đáp.
À, thủy lợi còn chiếm một nửa bộ phận giao thông cả nước!
Tôi khoát hai tay lên vai anh ta nói: "Nghe qua thật là một công việc béo
bở."
Anh ta dí dỏm cười nói: "Vị trí này béo bở dĩ nhiên là
béo bở, chỉ tiếc liên tục ba người đảm nhiệm đều không thay đổi bản thân vơ vét
của cải. Nhưng cho dù là Cận Phụ, Vu Thành Long cũng được, hay Trương Bằng Cách
hiện tại cũng tốt, việc quản lý công trình trị thủy dường như đã trở thành nơi
tiêu tán tiền của, bạc thì chảy ào ào qua tay bọn họ, nhưng vẫn cứ ra sức đòi
tiền, vừa mở miệng đã là mấy trăm vạn lượng."
Tôi bị anh chọc cười: "Muốn làm công trình lớn vậy dĩ
nhiên là phải đưa tiền cho người ta. Đau lòng cái gì!"
Anh ta cười thở dài: "Ta có đau lòng gì đâu? Chỉ là
trong khố của hộ bộ chẳng ép được chút dầu mỡ nào nữa rồi! Lần trước nàng cũng
thấy sổ sách rồi, chỉ còn dư lại một ít, đủ dùng cái gì chứ?"
Tôi xoa bóp vai cho anh ta, nói: "Xào lại mỡ sống đi,
dù sao cũng có thể ép ra được một chút nữa. Việc này người ngoài không giúp được
gì, các quản sự từ từ nghĩ biện pháp giải quyết đi thôi." Sau đó cười nói
sang chuyện khác: "Chàng giúp ta làm một chuyện được không?"
"Chuyện gì?" Anh ta hứng thú nhìn tôi hỏi.
Tôi đưa một chiếc quạt xếp, nói: "Giúp ta vẽ mặt quạt.
Mua vài ngày trước vốn định đưa Thập Tam vẽ, nhưng lại quên nói với ngài ấy, vậy
không bằng chàng vẽ giúp ta một cái."
Anh ta nghe xong nhíu mày không nói, tôi liền nịnh nọt cười
nói: "Ta thì không biết vẽ tranh, viết chữ thì rất mất mặt, dù sao cũng
không thể đong đưa một cây quạt trắng rêu rao khắp nơi được có phải
không?"
Anh ta nhíu mày hỏi: "Nàng muốn vẽ cái gì?"
"Một mặt vẽ một đầm lau sậy vào đêm, không cần có màu,
chỉ dùng mực vẽ đơn giản là được; một mặt thì tùy ý viết một câu là được."
Tôi nghĩ nghĩ rồi nói.
Anh ta 'soạt' mở quạt ra, nhìn kĩ nói: "Giấy cũng bình
thường thôi, nước sơn trên nan quạt lại đen thui, khó coi quá."
Tôi nói: "Ta lại rất thích nó, trắng đen rõ ràng, màu
khác ta cũng chẳng thèm."
Anh ta lắc đầu cười, nói: "Sở thích của nữ hài tử như vậy,
có lẽ cũng chỉ có một mình nàng." Sau đó lại hỏi: "Vậy lạc khoản thì sao?"
Hả, anh ta còn muốn viết lạc khoản sao? Thật là! Tôi bĩu môi
nói: "Cứ viết một chữ 'Ẩn' là được rồi."
Anh ta không nói một lời nhìn chằm chằm tôi làm tôi thấy hoảng
sợ, đành phải nói: "Vậy cứ ký một chữ kí đi."
"Trước giờ ta không dùng chữ kí." Anh ta nói.
Tôi cúi đầu suy nghĩ một lát, kéo anh ta đến bàn dài bên cạnh,
viết hai chữ "Tư Vô", nói: "Dùng cái này được không?"
Anh ta đọc thầm một lần, híp mắt cười với tôi: "Ý nghĩa
này lại rất rõ ràng."
"Rõ ràng cái gì?" Tôi hỏi.
"Nàng đã trực tiếp thế này, không nghĩ ra cũng
khó." Tâm tình anh ta cực tốt, ôm lấy vai tôi cười nói "Nhìn hai chữ
này, cây quạt này ta không thể vẽ vô ích, chỉ là..." Còn có 'chỉ
là'?...."Nhuận bút nàng tính trả thế nào đây?" Anh ta dán sát vào
tôi, hô hấp thổi vào tai tôi rất ngứa.
Đột nhiên có một ý nghĩ rất kì quái, vì thế tôi né tránh
nói: "Không bằng ta xoa bóp vai cho chàng, thư giãn gân cốt được
không?"
Anh ta dường như rất có hứng thú, định ngồi vào ghế tựa, tôi
đẩy đẩy anh ta nói: "Nằm xuống kháng đi." Anh ta nghi hoặc nhìn tôi,
cuối cùng vẫn nằm xuống.
"Nằm sấp đi." Tôi vừa cười nói vừa chắp hai tay lại,
khớp xương rất hăng hái phát ra hai tiếng giòn vang.
Anh ta nói: "Không phải ta lên nhầm thuyền giặc rồi đấy
chứ?"
Tôi kề tai anh ta nói nhỏ: "Xin lĩnh giáo chiêu