
Phân
Cân Thác Cốt Thủ này."
Anh ta cười khổ nói: "Chỉ cần không phải tổn thương đứt
gân cốt, ta sẽ liều mình bồi quân tử."<>
Nói là nói như vậy, nhưng da anh ta cũng thật quá dày, tôi cảm
thấy tôi đã dùng lực rất lớn, nhưng anh ta ngoại trừ lúc đầu còn kêu lên vài tiếng
đau nhức, thì bộ dạng lại rất hưởng thụ. Không có cảm giác thành tựu, tôi cũng
chẳng thích làm cô nàng mát xa nữa, dừng động tác nói: "Xong rồi."
Anh ta còn nằm bất động, không phải là quá thoải mái đã ngủ thiếp đi rồi chứ?
Tôi vỗ vỗ anh ta, nâng cao giọng kêu lên: "Xong rồi, dậy đi, đại
gia!"
Rốt cuộc anh ta cũng mở mắt, chậm rãi ngồi dậy. "Cảm thấy
thế nào?" Tôi hỏi, nhìn anh ta có hơi buồn ngủ nên đẩy đẩy một cái. Không
ngờ anh ta lại duỗi tay ôm tôi lại, nói khẽ: "Ta đang nghĩ, lần tới đến lượt
ta xoa bóp cho nàng."
"Không cần" Tôi cự tuyệt.
"Vì sao?"
"Vì ta sợ nhột." Tôi thấy ánh mắt anh ta lập tức
nói: "Đừng dùng cách đó!"
Anh ta cười hôn sau tai tôi: "Như vậy có nhột
không?" Nói thừa! Tôi giãy giụa muốn đứng lên, lại bị anh ta liều chết ôm
vào lòng. Anh ta vừa cắn lại vừa liếm vành tai tôi, tôi rụt cổ né tránh, anh ta
liền hôn đến cần cổ, cười hỏi: "Thế này thì sao?" Tôi mà nói nhột chỉ
sợ anh ta còn có thể táo tợn hơn nữa, đành phải chịu đựng. Dường như anh ta
chơi đùa rất thú vị, môi lưu luyến bên gáy tôi, sau đó, ngoại trừ nhột tôi còn
cảm thấy có loại kích thích rất kì lạ.
Cánh tay anh ta ôm tôi ngày càng chặt, lòng bàn tay nóng rực
di chuyển trên lưng tôi, loại cảm xúc này khiến toàn thân tôi nóng lên, dường
như có thể thấy adrenalin được bài tiết rất dồi dào, huyết dịch kích động dồn
lên não. Tôi không nhịn được khẽ "ưm" một tiếng, anh ta liền xoay mặt
tôi lại, mạnh mẽ chiếm lấy môi tôi, lưỡi của anh ta trong miệng tôi dạo quanh
làm tôi tê dại, thảo nào có nghiên cứu nói khoang miệng là bộ phận vô cùng mẫn
cảm. Ánh mắt anh ta mê ly, có lẽ tôi cũng vậy, không hề nghe nói trong thời điểm
này còn có thể tỉnh táo. Nụ hôn của anh ta lại dời xuống, từ dưới cằm, yết hầu,
cho đến xương quai xanh.
Đột nhiên, chỉ nghe "xoảng" một tiếng, chúng tôi
chấn động buông nhau ra. Tôi nhìn xuống đất, chỉ thấy một đống mảnh vụn ngọc
bích màu xanh, có lẽ là đụng phải bàn trên kháng.
"Đây là cái gì?" Nhìn màu sứ ôn hòa như ngọc dường
như không phải vật bình thường.
Anh ta trả lời: "Bình cổ trong thời kỳ Đường Nguyên Hòa."
Vậy không phải đã nghìn năm rồi sao, quả nhiên là dễ vỡ nha!
Nghe danh này dường như rất đắt tiền, liền hỏi: "Bao nhiêu bạc?"
Anh ta nói: "Có bạc cũng chưa chắc mua được, lúc trước
tìm cả kinh thành cũng chỉ có một bộ này."
Ặc, tội lỗi quá, đừng bắt tôi đền tiền là được. Vì thế tôi
nói: "Âm sắc cũng không tệ, coi như nghe được một tiếng động."
Anh ta "phì" cười, xoa mặt tôi nói: "Đúng,
nghe một tiếng động cũng đáng rồi." Nói xong, anh ta vuốt vuốt tóc mai cho
tôi, cài lại nút áo bị bung ra. Xem ra sẽ không tiếp tục nữa.
Tôi cười: "Nếu chàng rảnh, chúng ta ra ngoài dạo
nhé?"
Anh ta hỏi: "Nàng muốn đi đâu?"
"Không cần đi quá xa, đến vùng Thập Sát Hải đi, nghe
nói nước ướp đá rất ngon." Tôi còn chưa đi đến đó.
Anh ta cười nói: "Nghe lời nàng."
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa
"đốc đốc".
Anh ta lên tiếng hỏi: "Chuyện gì?"
Chung Bình ở ngoài phòng bẩm báo: "Gia, Chu tiên sinh
Đái tiên sinh cầu kiến."
Anh ta cúi đầu nhìn tôi, tôi cười nói: "Chàng cứ làm việc
của chàng đi, lần sau đi cũng được. Anh ta lại hôn trán tôi, nói: "Sẽ xong
nhanh thôi. Chờ ta một lát." Mãi đến khi tôi gật đầu đáp ứng mới hài lòng
rời đi.
Anh ta nói sẽ xong nhanh thôi, tôi lật quyển “Bút ký Mộng
Khê” chờ rồi chờ, bầu trời đã tối đen, anh ta vẫn chưa trở về. Đồng hồ báo thức
vang lên 'rột rột rột rột', tôi ngáp một cái, lại đói bụng đến ngủ thiếp đi.
Ngây ngốc chờ đợi quả nhiên là không được.
Bên trong Tứ Hợp Viện yên tĩnh vắng vẻ, đừng nói là người,
ngay cả quỷ cũng không thấy. Tôi cảm thấy mình lại giống rất giống quỷ, đi lại
trong màn đêm đen đậm thế này. Lúc này tiến vào sân cả đèn đóm của cũng không
nhiều, đúng là kỳ quái. A ha, bình thường tôi rất thích yên tĩnh một mình, lúc
này mới nhớ, neus có thể gặp được một lần thì tốt rồi, chuyển lời đến anh ta
tôi đi trước, nhân tiện dẫn tôi ra ngoài. Tôi đi theo đường ra ngoài, kết quả
là đi vài bước nữa liền phát hiện một cánh cửa bị khóa, nếu trèo tường bị bắt
được thì chỉ sợ sẽ bị coi là đầu trộm đuôi cướp, vậy thì mất mặt lắm, đành phải
quay trở lại.
Đi bộ dọc theo tường viện, thấy gian phòng phía trước có ánh
nến liền đi lại gần, định bụng xem tình hình thế nào sẽ tính sau. Nếu có thể gặp
Chung Bình thì tốt rồi. Đến bên dưới bệ cửa sổ thì nghe thấy trong phòng có tiếng
người trò chuyện.
Một giọng nam xa lạ nói: "Ta thấy kế hoạch lần này của
Thái tử nắm chắc bảy phần rồi."
"Tứ gia không cần phải chộn rộn, chỉ cần im lặng theo
dõi là được." Đây là giọng nói của Chu Tòng Thiện.<>
Giọng nam xa lạ nói: "Nhưng nếu thành công, đối với Tứ
gia cũng có lợi, thời khắc mấu chốt, cũng nên..." Ông ta nói đến đây