
m phòng bếp đã gặp được một chỗ
không thích hợp.
“Đầu gỗ, củi gạo mắm muối tương dấm chua trà đâu?” Hắn có phải đã quên thứ gì rồi không?
“… Không mua.” Hắn có chút khốn quẫn.
Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, “Huynh muốn hai ta ăn tòa nhà này sao?”
“Tiền không thừa bao nhiêu…” Một hơi làm xong căn nhà mới cho nàng thỏa đáng, lại còn đồ cưới cùng sính lễ, mười năm cố gắng của hắn đã gần như rỗng
tuếch.
Sơn trang trước mắt, lại còn một cỗ xe ngựa chứa đầy
sính lễ làm nàng hoa mắt kia nữa, chắc hẳn đã tiêu tốn tất cả tâm huyết
của hắn, hầu như không còn lại gì… Vân Nông khe khẽ thở dài, kéo cánh
tay hắn đi thẳng đến xe ngựa, chuẩn bị dỡ hàng.
“Đi, lên thôn trấn mua đồ đi. Chúng ta không phải tiên nhân mà uống sương qua ngày
được.” Nếu nhớ không lầm, trên đường đi vừa rồi có đi ngang qua một trấn nhỏ.
Sau khi đi thẳng ra khỏi núi rừng chuẩn bị ẩn cư rồi đi tới trấn trên, hai người bắt đầu mua đồ dùng thiết yếu. Còn chưa đi tới giữa trưa đã đến khu bán thức ăn. Vân Nông liền phát hiện ở một khúc
quanh trên đường có ám hiệu của đồng nghiệp lưu lại. Nàng men theo dấu
hiệu ven đường, sau khi tìm đọc được tin tức mới nhất mà đồng nghiệp để
lại trong một chỗ kín đáo, lại không nói một lời thả nó về lại chỗ cũ.
“Tiểu Nông?” Nghiêm Ngạn đẩy đẩy nàng đang đứng bất động bên bờ tường.
“Đầu gỗ, huynh có bản đồ của vùng này không?” Không biết tại sao, nàng đột nhiên rất muốn thử thời vận.
“Ta đi mua.”
Nàng gật đầu. “Vậy muội đi mua đồ ăn.”
Sau khi mua một đống nguyên liệu nấu ăn từ quán đồ ăn cùng quán thịt, Vân
Nông mới vừa nghĩ đến chuyện sẽ đem tất cả đặt vào trong xe ngựa, đã
thấy giữa đám đông dân chúng bình thường đột nhiên xuất hiện một hàng
hắc y nhân thần sắc ‘miễn làm phiền’. Người nào người nấy bộ pháp rất
nhanh, bước chân nện xuống đất cứ êm như ru.
Sau khi xác định được những kí hiệu giống nhau như đúc được khắc trên hông của bọn họ,
nỗi hoài nghi trong lòng nàng cũng bắt đầu từng giọt từng giọt mở rộng.
Đi mua đồ ăn mà cũng có thể gặp phải giáo đồ ma giáo sao?
Nàng nghĩ, đây cũng không phải do vấn đề đường xá rất đông đúc mà là vận khí của ai đó thật sự quá tốt, hay là do nàng chuyển nhà quá mức đúng dịp?
Nàng đứng ở ven đường suy tư về tin tức mới vừa nhận được, lại liên kết
với bóng dáng những giáo đồ ma giáo đang dần đi xa. Tiếp theo, nàng nở
một nụ cười thật quỷ dị.
Khi Nghiêm Ngạn quay lại tìm nàng,
chỉ thấy nàng đứng một mình ở ven đường, cười đến nỗi ai đi ngang qua
nàng đều cảm thấy ớn lạnh một cách khó hiểu. Nàng còn lấy từ trong người ra một cái bàn tính, tính tính toán toán, rồi lại lấy tấm bản đồ từ tay hắn nghiên cứu.
“Tiểu Nông?” Hắn khó hiểu ôm lấy đống rau xanh củ cải nàng vừa mua về, đứng nhìn hành động của nàng.
Nàng thu bản đồ lại, lòng tràn đầy cảm giác thành tựu vỗ vỗ bờ vai rắn chắc của hắn.
“Cũng là huynh ngoan, đã nghe theo muội không đi theo bọn hắn.” Rêu rao khắp
nơi hoàn toàn khác với việc không đàng hoàng. Thứ nhất, có thể phiêu lưu trốn tránh truy đuổi. Thứ hai, có thể an ổn sống những ngày tháng yên
lành không gió không mưa.
Nghiêm Ngạn nghe mà lòng tràn đầy mây mờ, “Bọn họ?”
“Đồng nghiệp của huynh a.” Nàng vừa nói vừa vươn tay lấy siêu nước giắt bên hông hắn.
Nghiêm Ngạn tuy không hiểu rõ nàng nói vậy là có ý gì, nhưng hắn vẫn có thể
nắm bắt được tâm tình của nàng, thừa cơ đánh nhanh rút gọn. “Nếu ta
ngoan, vậy ngày mai chúng ta thành thân nhé?”
Đang uống nước cho qua cơn khát, nàng lập tức bị sặc nước lên mũi, ho hắng liên hồi. “Khụ, muội đã nói là muội cần phải…”
Nàng thật vất vả chống chọi cơn ho sặc, vừa ngẩng đầu liền đụng phải ánh mắt đáng thương hề hề của hắn.
“Tiểu Nông…”
Nàng không tự nhiên chớp chớp mắt, “Việc này… việc này, chúng ta về nhà rồi từ từ nói sau.”
Nghiêm Ngạn dương dương tự đắc, sau khi chiếm được ưu thế, tâm tình cảm thấy
rất tuyệt. Hắn không để ý người qua người lại trên đường đều đang nhìn,
vươn tay ôm lấy thắt lưng của nàng. Nàng nghiêng đầu trừng mắt liếc hắn
một cái, hắn đành phải thu tay, sửa lại ôm lấy bàn tay mềm mại của nàng.
Từng được giáo huấn sâu sắc, Vân Nông biết, dù sao cũng không thể gỡ bỏ nổi
da mặt dày như da trâu của hắn, cho nên lúc này, nàng rõ ràng sẽ không ở trước mặt công chúng mà giãy dụa phản kháng, ném đi thể diện của hai
người.
“Lát nữa đến hiệu thuốc bắc một chuyến.” Khi đi sắp đến chỗ đỗ xe ngựa ở cuối phố, nàng lắc lắc tay hắn nhắc nhở.
“Muội bị bệnh?”
“Không phải, lo trước khỏi họa mà thôi.”
Trong nhà đã có trận thức không ai có thể phá được, nàng còn muốn chuẩn bị cái gì nữa?
Trong bụng vẫn còn chứa đầy nghi vấn, Nghiêm Ngạn sau khi về nhà còn chưa kịp tìm nàng đòi giải thích, đã bị nàng kêu đi cùng sửa sang khách phòng.
Sau đó lại phụ nàng cắt băng gạc dùng để băng bó.
“Nhớ rõ,
đêm nay không được ngủ sớm đâu đó.” Sau khi chuẩn bị xong tất cả rồi ra
hậu viện nhận bồ câu đưa tin, Vân Nông dặn dò hắn.
“Vì sao?”
“Đến lúc đó huynh sẽ biết.” Nàng tỏ vẻ sung sướng nhìn hắn nói, “Đúng rồi,
vừa qua giờ tý, huynh giải phóng trận thức bên ngoài cho khách nhân tiến vào