
ôi kéo. Ghê hơn nữa, cô ấy còn mặc đồ
bó sát, khiến cho mắt tôi chết không chỗ đất chôn.
“Anh là Đầu gấu à?”
Cô ta cẩn thận ngắm nghía quan sát tôi một hồi, trên mặt đầy vẻ hồ nghi.
“Yes… This is Đầu gấu speaking…”
Tôi bắt chước cách nói của cô ấy, hi vọng cô ta có cảm giác gần gũi với tôi
hơn.
“Cô ấy ở đây…”
Vừa nói xong bèn dúi cho tôi một mẩu giấy, trên đó viết tên bệnh viện và số
phòng bệnh. Tôi bàng hoàng nhìn cô ấy. Nhưng lần này ánh mắt tôi phải ngước lên
25cm, dừng tại mắt cô ấy.
“Còn đứng ngẩn ra làm gì nữa? Anh còn không mau mau đi thăm cô ấy đi!”
“Đây là..?”
“Shut up!, Đừng có nói lôi thôi nữa, đi mau đi! Còn nữa, Đài Bắc lạnh đấy, anh
nhớ mặc nhiều áo quần một chút.”
“Rầm” một phát, cánh cửa đã đóng kín. Lại một trận tiếng bước chân thình thịch.
Có lễ
Tiểu Văn không chỉ là cỡ B, mà phải là B+. Lần sau
phải thông báo cho A Thái, để cho bọn họ long tranh hổ đấu một phen.
Tôi nghe lời Tiểu Văn, mang thêm một số áo quần. Nhưng
không phải vì tôi lo Đài Bắc lạnh, mà vì không biết sẽ ở lại đó bao lâu. Tôi
gọi điện thoại cho em gái đang làm việc ở Đài Bắc, báo rằng tôi sẽ đến ở vài
ngày. Em tôi hỏi vì sao, tôi trả lời rằng muốn đi tìm một cánh bướm xinh đẹp.
Tôi đáp máy bay đi Đài Bắc chuyến 11h 40phút. Chắc hai
tuần trước chắc cô ấy cũng ngồi chuyến máy bay này. Lên máy bay, tôi lập tức
thắt dây an toàn, không phải vì tiếp viên hàng không rất ugly, bởi vì tôi không
bao giờ tin có một cô tiếp viên hàng không có thể cùng mùi thơm như cô ấy.
Xuống máy bay, đón tiếp tôi chỉ có thời tiết của Đài Bắc – hoàn toàn khác với
Đài Nam. May mà Đài Nam mấy hôm nay cũng mưa, nên khí hậu Đài Bắc đối với tôi,
cũng chỉ là lạnh hơn mà thôi. Tôi quảng hành lý ở văn phòng của em gái, sau đó
ngồi xe buýt tuyến 227 đến bệnh viện.
Vào phòng bệnh, cô ấy đang ngủ, tôi lặng lẽ ngắm. Tóc
cô ấy dài, xoã ra bên cạnh gối. Tôi không tìm thấy những sợi tóc đã được nhuộm
màu cà phê. Khuôn mặt cô ấy trở nên tròn hơn, không còn đường cong đẹp đẽ ngày
nào. Hai bên má và sống mũi nổi lên những vết đỏ loang. Nhưng bất chấp cô ấy
thay đổi thế nào đi nữa, trong tôi vẫn là một cánh bướm xinh nhất, đẹp nhất.
Hàng mi dài bỗng giật giật, chắc là cô ấy đang mơ!? Em
mơ thấy điều gì vậy? Điệu múa trên đường học viện kĩ thuật? Lần gặp gỡ đầu tiên
ở Mc Donalds? Con tàu Titanic trong rạp chiếu phim Nam Đài? Hay là mưa nước hoa
trên ngõ phố Thắng Lợi?
Căn phòng ngày càng tối. Tôi muốn đi bật đèn, vì tôi không muốn cô ấy phải nằm
cô đơn trong bóng tối. Nhưng lại sợ ánh sáng đột ngột sẽ cướp mất giấc mơ đẹp
của cô ấy. Đúng lúc tôi còn đang phân vân, đôi mắt của cô ấy từ từ mở ra.
Cô ấy mở to mắt bàng hoàng nhìn tôi, rồi đột ngột quay người ra chỗ khác. Tôi
chỉ thấy vai cô ấy thỉnh thoảng lại rung rung. Cô ấy gầy đi nhiều... Sau một
lúc lâu, có lẽ trong tiểu thuyết võ hiệp vẫn nói là hết một tuần hương, cô ấy
từ từ quay lại, dùng hay tay dụi dụi mắt và cười nhẹ.
“Đầu gấu, anh đến đấy à!”
“Ừ, Hôm nay thời tiết rất đẹp, đúng không!?”
“Vâng, hôm nay mặt trời rất tròn, phải không ạ, hi
hi..”
Đây là đối thoại của chúng tôi hôm đi xem Titanic, cô
ấy ngồi sau xe của tôi. Chỉ có điều, cô ấy không hề biết, hôm nay Đài Bắc có
mưa, mặt trời không hề xuất hiện.
“Đầu gấu anh ngồi đi, sao lại cứ đứng mãi thế?”
Nghe cô ấy nhắc, tôi mới tìm chiếc ghế để ngồi xuống.
Khi cất bước đi, tôi mới phát hiện hai chân mình đã ê ẩm. Tôi đã đứng liền mấy
tiếng đồng hồ.
“Đầu gấu à, anh gầy đi rồi!”
Cô ấy thật lợi hại, dám tiên hạ thủ vi cường. Tôi mới là người có tư cách nói
câu ấy chứ!?
“Đầu gấu à, anh đói bụng không? Trưa nay anh ăn gi
chưa?”
“Thức ăn trong bệnh viện kém lắm, nên thường thì bệnh
nhân đều hơi gầy..”
“Các thứ khác còn tàm tạm, nhưng không thể lên mạng
chat với anh chán lắm”
“Đầu gấu à, luận văn của anh viết xong chưa? Năm nay anh sẽ tốt nghiệp chứ?”
v.v... Người nằm trên giường là em chứ đâu phải tôi! Sao lại là em cứ hỏi thăm
tôi suốt như thế.....
Nhưng mà, tôi cũng chẳng biết hỏi gì.. bởi vì tôi đến
để thăm cô ấy, không phải đến để hỏi cho hết những tò mò. Có lẽ tôi nên bắt
chước trong phim, để nói ra những lời sâu sắc. Nhưng tôi vốn không phải là
người lãng mạn... hơn nữa, đó là trong phim, còn đây là thực tại. Tôi chỉ mong
muốn cô ấy có thể mau chóng rời khỏi chốn bệnh viện khiến người ta ngạt thở này
để trở về Đài Nam thuần hậu ấm áp. Lần này, tôi sẽ không để cô ấy đi một mình
trên đường học việc kĩ thuật của trường Thành Công. Tôi sẽ ở bên em, chỉ cần em
không bắt tôi múa....
Không lâu sau, mẹ cô ấy đến. Một người khoảng 50 tuổi,
hơi đẫy đà, ngoài nụ cười tươi sáng ra, chẳng thấy điểm nào giống với cô ấy.
“Anh phải về đây. Dạ thưa bác cháu về!”
“Anh.. anh...”
Cô ấy đột ngột vùng dậy vẻ hốt hoảng.
“Ngày mai anh lại đến, ngày mai của ngày mai cũng thế. Đến khi nào em ra khỏi
đây...”
Trước khi về đến nhà em gái, tôi mua một bình Dolce Vita của Christian Dior.
Tôi mua bình lớn, lần này phải để cô ấy bơm đến mỏi tay cũng bơm không hết. Cô
em gái cười hi hi mà rằng, anh em một