
nhà cả, việc gì phải khách sáo đến thế.
Tôi bảo cô ấy “Mày nói đúng đấy, cho nên cái này không phải là mua cho mày.”
Tôi nghĩ, nếu không phải vì chúng tôi là anh em cùng cha cùng mẹ, chắc cô ấy sẽ
chửi cho tôi bay về Đài Nam tức thì.
Đêm hôm đó tôi không sao chợp mắt. Gà ở Đài Bắc chắc
cũng không dám gáy bừa, nên tôi chỉ có thể thỉnh thoảng lại nhìn ra xem sắc
trời ngoài cửa sổ. Khi tia sáng đầu tiên xuyên vào phòng ngủ, tôi rời khỏi đống
chăn ấm áp. Tôi đi taxi vì không muốn lãng phí thời gian đứng chờ xe buýt. Bước
vào phòng bệnh, cô ấy đang xem một cuốn truyện. Trang bìa có hình một cô gái
xinh xắn, nhưng vẫn kém cô ấy vài bậc.
“Đầu gấu, cuối cùng anh đã đến, em chờ anh lâu quá”
“Đêm qua em ngủ ngon không?”
“Em không dám ngủ say quá vì sợ anh đến cũng không
chịu gọi em dậy”
“Thế em ngủ thêm chút nữa nhé!”
“Hi hi, anh đã đến thì em càng không ngủ được.”
Tôi tặng cô ấy bình Dolce Vita. Hẹn em đến ngày ra
viện, sẽ đứng ngay dưới cổng bệnh viện tắm mưa nước hoa. Cô hỏi tôi Tiểu Văn có
đẹp không. Tôi bảo cô ấy quá hot, không tốt cho mắt. Nhưng mà A Thái thích ăn
cay, nên có thể cho hai người ấy tàn sát lẫn nhau. Sau đó cô ấy lại hỏi tôi
thời tiết Đài Nam có đẹp không? Tôi không trả lời. Từ khi cô ấy bỏ đi, thời
tiết Đài Nam chưa từng đẹp bao giờ. Nói một lúc, cô ngủ thiếp đi.
Tôi không dám nhìn thẳng vào cô ấy, trên khuôn mặt có một hình cánh bướm. Tối
qua trước khi về, tôi mới biết cô ấy bị bệnh Lupus ban đỏ, dân gian còn gọi là
bệnh hồ điệp. Nhưng điều tôi ưa thích là cánh bướm có màu cà phê có thể bay
lượn, chứ không phải cánh bướm đỏ đậu trên khuôn mặt xanh tái của cô ấy.
“Đầu gấu, sao anh cứ nhìn em thế, sao lại không nói
chuyện nữa?”
Tôi chẳng biết nói thế nào. Tôi cảm thấy cô ấy ngày một yếu hơn, một linh cảm
xấu đang kéo đến.
“Đầu gấu à, em khát, muốn uống chút gì đó”
Giờ phút này, tôi quyết không rời em nửa bước. Trong phim “Tình không thể mới”,
Lưu Thanh Vân qua núi Thái Bình mua bánh đỗ đỏ cho Viên Vịnh Nghi, quay về thì
đã không kịp nhìn mặt Vịnh Nghi lần cuối. Tôi không ngu, vì vậy tôi không đánh
cuộc theo kiểu ấy.
“Em đang học cách trong phim lừa anh đi khỏi đấy à?”
“Đầu gấu à, phim là phim, cuộc sống là cuộc sống”
Phim làm sao? Cuộc sống làm sao? Trong Titanic, trước khi Jack chìm xuống biển
đã nói với Rose bằng hơi thở cuối cùng: “You must do me this honor...promise me
you will survive.. that you will never give up...no matter what happens.. no
matter how hopeless.. promise me now...and never let go of that promise...”.
Kết quả, bà Rose cuối cùng cũng vẫn buông tay, thả cho “Trái tim Đại dương”
chìm xuống biển. Còn trong cuộc sống thực, để đóng phim Titanic, Rose đã cố ý để
béo lên. Phim đóng xong rồi, vì không thể giảm cân được nữa cô đành từ bỏ quyết
định giảm béo. Phim ảnh và cuộc đời thực ra có một mối liên quan nhất định.
“Em vừa mới uống nước rồi, lại muốn uống nữa à?”
“Đầu gấu à, em lại khát thật rồi mà, em muốn uống cà
phê Manbra”
Đây là bệnh viện, đi đâu để đun cà phê Manbra bay giờ? Hơn nữa thứ đồ uống kích
thích này không tốt cho sức khoẻ.
“Cà phê không tốt, em uống chút gì khác nhé?”
“Đầu gấu à, tự anh cũng biết cà phê không tốt, sau này
anh uống ít ít thôi nhé.”
Tôi nhìn nụ cưới hé lên từ khoé miệng của cô ấy và sự ranh mãnh lướt qua đôi
mắt. Giờ mới biết cô ấy vòng vo tam quốc để muốn tôi sau này ít uống cà phê.
Cảm giác như tim bị một cú hích thật mạnh. Không xong, trong mũi đột ngột có
cảm giác của độ pH nhỏ hơn 7. Nếu không giữ bình tĩnh thể nào cũng có nước mắt
lọt xuống. Tôi học công trình thuỷ điện thuỷ lợi. Phòng chống lũ lụt là bát cơm
của tôi. Quyết không được để cho nước tràn đập, dù đó là nước mắt.
“Ừ, anh hứa với em là sẽ ít uống cà phê”
“Thế thì tiện thể phải hứa với em là sau này cũng
không được thức khuya!”
“Còn nữa, không được đảo ngược đêm với ngày!”
“Buổi sáng nhất định phải ăn sáng”
“Còn nữa, đừng cố ý chỉ thích màu xanh, như vậy trông
anh có vẻ u uất!”
“Còn nữa... “
Không khí đột nhiên trở nên khác lạ, có cảm giác như
đang dặn dò nhau lần cuối. Tôi không muốn để cô ấy tiếp tục, đành nói:
“Anh đi rót nước cho em nhé, em khát rồi đấy!”
“Đầu gấu à, chỗ để máy đun nước có xa không? Nếu xa
thì em không uống nữa đâu!”
Từ đây ra chỗ đặt máy ở góc rẽ, đàn ông đi khoảng 67 bước, phụ nữ khoảng 85
bước.
Tính thêm thời gian lấy nước, bình quân khoảng 1,8 đến 2,1 phút. Không xa lắm.
“Không... gần lắm...”
“Đầu gấu à, anh về nhanh nhé, em không muốn một mình,
anh nhé! Em sợ cô đơn...”
Lần này tôi không trả lời. Cúi đầu sải bước sao cho thật nhanh....
“Đầu gấu đi ăn đêm đi! Đệ mời huynh ăn thịt ngỗng!”
A Thái đang gọi tôi.
Vào lúc khuya khoắt thế này, thường thường bọn nghiên cứu sinh hay rủ nhau đi
ăn. Có lúc đi uống chút bia rượu, để giải thoát những bức xúc trong lòng. Trước
kia tôi cũng hay uống rượu, nhưng 2 tháng nay không đụng giọt nào.
“Đợi tôi mười phút, tôi uống li cà phê đã”
Cho đến hôm nay, Khinh vũ phi dương xa tôi đã gần hai tháng. Ngày lại ngày, tôi
lên mạng lúc 3h 15phút