
t ngờ cũng chưa đến mức khiến hắn sợ hãi cuống cuồng như vậy...
"Gọi tên kia quay lại!"
Cao Trạm vội lệnh cho tiểu thái giám đuổi theo gọi tên nội sử đó quay lại, dẫn tới quỳ trước mặt Hoàng đế Đại Lương.
"Vừa rồi ngươi nói… ngươi không rõ Thái tử làm gì trong đó?"
Nội sử co rúm, quỳ rạp sát đất không dám ngẩng đầu lên, run giọng nói: "Nô tài thật sự... không rõ…"
Ánh mắt âm trầm của Hoàng đế dừng lại trên mặt hắn chốc lát, lạnh lùng nói: "Tất cả các ngươi đều quỳ ở đây cho trẫm, không được thông báo, không được tự ý đứng dậy. Mông Chí, Cao Trạm, các ngươi theo trẫm đi vào!"
"Vâng."
Sau khi cúi người lĩnh mệnh, Cao Trạm cảm thấy lo sợ trong lòng. Dù ông ta không biết tình hình trong Đông cung thế nào nhưng luôn cảm thấy có gì đó không đúng, sợ sẽ có sóng gió xảy ra, không khỏi lặng lẽ liếc Mông Chí, muốn xem thái độ của Mông Chí thế nào. Không ngờ trên mặt vị đại thống lĩnh này không có biểu cảm gì rõ ràng, chỉ cúi đầu, im lặng đi theo.
Ông ta cũng đành cúi thấp hơn nữa, vừa đi vừa chạy theo Hoàng đế đang càng bước càng nhanh.
Đông cung dù không thể so với cung thành của thiên tử nhưng dù sao cũng là chỗ ở của Thái tử. Từ cổng chính vào đến điện Trường Tín nơi Thái tử ở là một khoảng cách khá xa. Hoàng đế Đại Lương nghi ngờ lúc này Thái tử đang làm gì đó không hay trong Đông cung, lòng không vui nên mới quyết định âm thầm đi vào xem tận mắt. Nhưng dù sao tuổi tác của ông ta cũng đã cao, chưa đi được bao lâu đã bắt đầu thở dốc.
Cao Trạm là người hiểu thánh ý nhất, sớm đã chuẩn bị chu đáo, ông ta chỉ giơ tay lên vẫy, chiếc liễn sáu người khiêng vẫn đi theo phía sau liền được khiêng tới.
Hoàng đế được nội thị đỡ ngồi lên liễn, tốc độ lập tức nhanh gấp đôi so với đi bộ như vừa rồi.
Trên đường đi vào đương nhiên gặp không ít người hầu của Đông cung, những kẻ này dù không rõ tình hình nhưng đều hiểu được động tác giữ im lặng của Mông Chí, tất cả tới tấp quỳ xuống ven đường, không một ai dám động đậy.
Qua sân rẽ vào Vĩnh Phụng các, đi thẳng là tới điện Trường Tín.
Hoàng đế bước xuống liễn, vừa đi lên hành lang làm bằng gỗ của điện Trường Tín đã nghe thấy tiếng đàn sáo truyền ra từ bên trong. Ông ta lập tức giận dữ, bước chân cũng nhanh hơn một chút.
Thời gian quốc tang cả nước cấm yến nhạc, đây là lễ chế.
Tuy nhiên, thời gian quốc tang ba năm hơi dài, thời gian sau này trong dân gian có không ít người vi phạm, chỉ cần không công khai, không quá mức, không bị ai tố cáo thì triều đình cũng coi như không thấy.
Nhưng Thái tử dù sao cũng không phải người thường, thứ nhất hắn là Thái tử, thứ hai là con cháu trực hệ của Thái hoàng thái hậu, chịu hai tầng quốc hiếu gia hiếu, huống hồ bây giờ cũng chưa đến cuối thời gian để tang, thậm chí còn chưa được nửa năm, vậy mà Đông cung đã bắt đầu diễn nhạc thật sự là vô cùng trái lễ chế.
Đương nhiên không phải Thái tử không biết lúc này diễn nhạc là trái lễ chế, chỉ có điều hắn đã quen hưởng lạc, không chịu được sự yên tĩnh, buồn tẻ, gần đây tâm tình lại buồn bực, không nhịn được muốn giải sầu, hơn nữa hắn cho rằng đóng cửa điện Trường Tín thì có tấu nhạc bên trong, các ngự sử ngôn quan phò tá Đông cung cũng không biết được, vì vậy hành vi mới phóng đãng như thế. Do trước kia phụ hoàng chưa bao giờ đến bất ngờ nên hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ông ta sẽ đi thẳng vào đây.
Hoàng đế Đại Lương đứng trên hành lang trước cửa điện đóng chặt, nghe tiếng nhạc cố ý tấu nhỏ bên trong, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhưng lúc này trong đầu ông ta vẫn còn sót lại chút lý trí, biết rằng nếu mình xông vào thì tội danh đại bất hiếu vì diễn nhạc trong tang kỳ của Thái tử sẽ không thể chối bỏ, đối với Đại Lương xưa nay lấy hiếu trị quốc thì đây không phải một tội nhỏ, đủ để hủy hoại tất cả đức danh vốn đã mỏng manh của Thái tử. Đến lúc đó không chỉ Thái tử chắc chắn phải phế mà e là rất nhiều người liên quan trong Đông cung cũng sẽ bị liên lụy theo.
Cho dù bây giờ đã có ý phế bỏ Thái tử, không còn cảm thấy thương hại, Hoàng đế Đại Lương vẫn muốn làm chuyện này một cách từ tốn, không muốn để một chuyện xảy ra ngoài ý muốn trở thành nguyên nhân phế Thái tử.
Nghĩ đến đây, Hoàng đế cố nén cơn giận trong lòng, không lên tiếng, sầm mặt xoay người, định lặng lẽ đi ra thì đột nhiên có tiếng nói chuyện từ bên trong truyền ra.
"Điện hạ... uống một chén nữa đi... Bệ hạ đang ốm, hôm nay sẽ không truyền triệu điện hạ, có say cũng không sao..."
Sau giọng nữ nhân điệu đà là một tiếng "hừ" lạnh của Thái tử. "Cho dù phụ hoàng không ốm thì ông ta cũng sẽ không triệu ta. Bây giờ ngoài Dự vương thì trong mắt phụ hoàng đâu còn có ai?"
"Sao điện hạ lại nói vậy? Điện hạ là Thái tử đương triều, là Hoàng đế tương lai, đương nhiên trong mắt Bệ hạ chỉ có ngài."
"Thôi đi, ta đã nhìn thấu từ lâu rồi, phụ hoàng bạc bẽo đa nghi, luôn mắng ta không tu đức chính... Ông ta cũng không nghĩ lại xem, nếu không phải ông ta nâng đỡ Dự vương lên đối phó với ta thì ta làm những chuyện đó làm gì? Đức hạnh của ta không tốt, chẳng lẽ đức hạnh của phụ hoàng tốt lắm?" Nói đến đây, Thái tử lớn tiếng cười thảm, tiếp t