
i, lập tức bắt đầu xử lý công việc tiếp theo. Giấu kín chuyện ở điện Trường Tín hôm nay cũng không khó, số binh lính cấm quân đi theo không nhiều, Mông Chí đương nhiên có thể hạ lệnh cấm tiết lộ ra ngoài, những người trong nội đình thì Cao Trạm sẽ xử lý, người của Đông cung càng không dám nhiều lời, cho nên rất dễ dàng phong tỏa tin tức một cách triệt để.
Nhưng việc cấm tất cả mọi người ra vào Đông cung thì khó hơn một chút, bản thân Thái tử còn đỡ, chính hắn biết rõ nguyên nhân bị giam lỏng, không dám làm ầm ĩ, thấy vậy những người khác trong Đông cung càng không dám lên tiếng, vì vậy việc khó nhất là cấm những người từ bên ngoài đi vào.
Những người khác thì không sao, nhưng ba vị thầy của Thái tử là thiếu sư, thiếu bảo và thái phó ngày nào cũng phải tới gặp Thái tử. Những người này dù không phải người trong phe cánh đấu đá nhưng lại một lòng một dạ thực hiện chức trách của mình. Thái tử có lỗi, họ lập tức sẽ dâng sớ lên án mạnh mẽ nhất, nhưng lúc Thái tử bị chuyển tới cung Khuê Giáp, người bảo vệ mạnh mẽ nhất cũng chính là họ. Có điều, những hạ thần đạo mạo này giờ đây đã không có thực quyền trong triều, không còn quan trọng như trước nên Thái tử chỉ kính trọng bọn họ chứ không dựa vào bọn họ, Dự vương coi trọng bọn họ lại không kiêng kỵ bọn họ. Rất nhiều trường hợp họ chỉ mang tính tượng trưng, vai trò trong cuộc đấu đá phe cánh, giương cung bạt kiếm ngươi lừa ta gạt lại không lớn.
Nhưng bất kể có thực quyền hay không thì các vị lão tiên sinh này cũng là tam sư của Thái tử, chỉ bằng bốn chữ "Thánh thượng khẩu dụ" mà không thể nói rõ nguyên do, Mông Chí muốn cản bọn họ bên ngoài thì quả là rất khó.
Hơn nữa, việc lớn chấn động thiên hạ như giam lỏng Đông cung Thái tử mà không có chỉ dụ rõ ràng thì cũng khó tránh khỏi làm người ta nghi ngờ.
Sau khi bị tam sư giày vò đủ một canh giờ, miệng khô lưỡi khô, Mông Chí đột nhiên hiểu ra cách làm của mình quá ngốc, không dưng lại đi giải thích làm gì, bây giờ đâu phải lúc phân bua, mà trong chuyện này cũng không đến lượt ông ta đứng ra giải thích, cho nên cách làm này đã sai ngay từ đầu.
Sau khi nghĩ ra được điểm này, Mông Chí lập tức biết nên làm thế nào.
Tìm cớ tránh mặt một lát, Mông Chí sai mấy tiểu binh cứng rắn đến gác ở cổng Đông cung, dù ai nói gì cũng chỉ đáp lại một câu: "Phụng khẩu dụ của Thánh thượng", ai muốn tranh luận với đám binh lính này thì chính là một bên nói không rõ, một bên nghe không hiểu.
Ba vị thầy dạy của Thái tử tức giận giậm chân, ầm ĩ bắt đám lính này đi tìm Mông Chí đến, kết quả, bọn chúng chỉ đáp một câu: "Không có tư cách đến gặp đại thống lĩnh" và không di chuyển nửa bước, suýt làm ba ông lão tức giận đến hộc máu.
Tránh xa đám quan lại của Đông cung và những lão thần đó, Mông Chí thấy thoải mái hơn, đi về sắp lịch, cắt cử những binh lính mình tin tưởng nhất thay phiên đến gác cổng Đông cung.
May là Hoàng đế Đại Lương vừa về cung đã ốm, chỉ nằm yên tại cung Chỉ La, Mông Chí cũng bớt được không ít chuyện.
Đến sáng hôm sau, tin tức Thái tử bị giam lỏng dần lan truyền, người của các phe phái đến thăm dò tấp nập.
Đông cung không vào được, nội giám Cao Trạm quản nghiêm, cấm quân cũng không cạy được miệng, càng không có thông tin chân thực càng có đủ loại đoán già đoán non, ngay cả Dự vương cũng không thể giữ bình tĩnh, hắn đích thân đến gặp Mông Chí định thăm dò tình hình.
Nhưng hắn đã đi một chuyến vô ích, đến thống lĩnh ti và phủ thống lĩnh đều không tìm thấy Mông Chí vốn tưởng rằng ông ta đang làm nhiệm vụ trong nội uyển nhưng vào tìm mãi vẫn không thấy, có thể nói là người này đã biến mất vô tung vô ảnh.
Không biết nguyên nhân chính xác sẽ không thể đưa ra đối sách tương ứng, hơn nữa Hoàng đế Đại Lương lại bị ốm không lên triều, nằm trong hậu cung, chỉ cho phép Tĩnh phi hầu hạ, ngay cả Hoàng hậu và Việt quý phi cũng không gặp. Không ai thăm dò được thái độ thực sự của ông ta, bất kể là kẻ định cầu xin hay định thêm dầu vào lửa đều không dám làm bừa, đủ loại tin đồn bay đi khắp nơi, trong ngoài triều đều hỗn loạn.
Đương nhiên, thân là một trong những người đích thân chứng kiến sự việc, mặc dù không ai biết Mông Chí ẩn thân nơi nào, nhưng chắc chắn là ông ta không thật sự biến mất. Vị đệ nhất cao thủ Đại Lương mà không ai tìm được lúc này đang đứng trong tẩm phòng của Tĩnh vương, ra dấu để vị chủ nhân đang kinh ngạc bình tĩnh lại.
"Điện hạ yên tâm, không có bất kỳ ai phát hiện ta đến đây." Mông Chí nói nhỏ. "Ta cho rằng nên nhanh chóng đến bẩm báo chuyện xảy ra ở Đông cung với điện hạ."
Tĩnh vương vốn là người chín chắn, gần đây lại chăm chỉ rèn luyện nên chỉ thoáng kinh ngạc rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Sau khi phân phó tâm phúc canh gác ngoài cửa không cho bất cứ ai vào, hắn kéo Mông Chí vào phòng trong, vừa mở cửa mật đạo vừa nói: "Gặp Tô tiên sinh rồi nói sau, để ngài khỏi phải nói hai lần."
Mông Chí gật đầu, đi theo Tĩnh vương vào mật đạo, rẽ ngang rẽ dọc đi tới gian mật thất đã từng đến mấy lần trước.
Tĩnh vương kéo dây chuông trong mật thất để thông báo với Mai Trường Tô là mình đã đến, nhưng sau khi đợi lâu