
h nghiệm vẫn rất quan trọng, mặc dù trên phương diện phẩm tính và hăng hái thì các quan lại mới được đề bạt chiếm ưu thế nhưng về mặt kinh nghiệm lại khó tránh khỏi thiếu sót."
"Có ai vừa sinh ra đã cái gì cũng biết? Cho nhiều cơ hội tôi luyện thì đương nhiên sẽ ngày càng dồi dào kinh nghiệm."
"Vậy cũng cần phải có thời gian." Thẩm Truy phất tay. Chẳng hạn như việc thay đổi quy chế đóng, thay quân này, sự từng trải và kinh nghiệm của Lý Lâm không phải chỉ dùng để khoe khoang. Ta nghĩ cho dù ai làm việc này cũng không thể chu toàn hơn, trúng yếu hại hơn ông ấy được."
"Ta thừa nhận phương án của bộ Binh rất tốt, nhưng đây chỉ là một trường hợp cá biệt, không thể đánh đồng với những người khác. Sự từng trải và kinh nghiệm là thứ mỗi người một khác, một năm của người này có thể bằng mười năm của người khác, còn có người làm ở một vị trí cả chục năm mà vẫn chẳng biết gì. Mọi việc không thể vơ đũa cả nắm được, phải xem xét từng trường hợp mới được."
"Nhưng quan viên các châu phủ trong thiên hạ nhiều như vậy, không có chế độ và tiêu chuẩn thống nhất thì làm sao mà xem xét từng trường hợp được? Hàng trăm hàng ngàn bề tôi triều đình này cũng làm sao mà xem xét từng trường hợp được?"
"Khó làm thì không làm nữa à? Sàng lọc nhân tài, sử dụng người hiền vốn chính là việc quan trọng nhất của bậc đế vương. Bây giờ những người ngồi không ăn bám không phải quá ít mà là quá nhiều, Thái tử chấp chính, triều đình mới đương nhiên phải có cục diện mới."
Tiêu Cảnh Diễm vẫn rất nghiêm túc nghe hai bề tôi được tín nhiệm nhất tranh luận với nhau, lúc này mới cau mày, nói nhỏ: "Thái khanh nói cẩn thận, làm gì có triều đình mới nào?"
Thái Thuyên cũng lập tức nhận ra mình đã nói sai, vội đứng dậy tạ tội: "Thần lỡ lời, ý thần là..."
"Được rồi, ta biết ý khanh, sau này cẩn thận một chút."
"Vâng."
Tiêu Cảnh Diễm đang chuẩn bị để hai người tiếp tục tranh luận thì đột nhiên có nội thị đi vào cửa điện bẩm báo: "Khởi tấu Thái tử điện hạ, khách khanh Tô Triết đến đây chúc mừng đại hôn của điện hạ, bây giờ đang chờ tuyên gọi ngoài cửa."
Từ núi Cửu An về, hai người một bận một bệnh, lại có khúc mắc ngăn cản ở giữa nên dù hai bên vẫn trao đổi tin tức rất mật thiết nhưng đã lâu rồi không gặp nhau, lúc này chợt nghe bẩm báo rằng Tô Triết cầu kiến, Tiêu Cảnh Diễm nhất thời ngơ ngác nhìn nội thị đó một hồi lâu mà không nói gì.
"Điện hạ, Tô tiên sinh đến chúc mừng, điện hạ không mời vào sao?" Thẩm Truy thắc mắc.
"A." Tiêu Cảnh Diễm lấy lại bình tĩnh, vội nói. "Mau mời Tô tiên sinh vào."
Nội hầu khom người lui ra, một lát sau dẫn Mai Trường Tô vào trong điện.
Lúc này Tiêu Cảnh Diễm đã điều chỉnh được tâm tình, khống chế không để lộ vẻ mặt quá kích động.
Mai Trường Tô chậm rãi đi vào, trông chàng hơi gầy hơn trước, có điều khí sắc lại có vẻ tốt hơn. Hôm nay chàng mặc một bộ trường sam màu xanh bằng gấm đất Thục, tay cầm một chiếc quạt gấp màu trắng, mái tóc búi cao, tay áo hơi đưa lên, phóng khoáng mà thanh nhã, khí chất như ngọc.
Nhưng trong mắt Tiêu Cảnh Diễm đã biết chân tướng, người này, dáng vẻ này lại như một mũi dao nhọn đâm thẳng vào ngực làm hắn gần như không dám nhìn thẳng.
"Tham kiến Thái tử điện hạ!"
"Đây là nội điện, Tô tiên sinh không cần đa lễ. Mời ngồi! Mau mang trà cho tiên sinh."
“Tạ ơn điện hạ!" Mai Trường Tô hạ thấp người, không ngồi xuống vội mà ra hiệu cho Phi Lưu đang ở phía sau dâng hộp quà lên, cười nói: "Đại hỉ lập phi của điện hạ, lễ mọn tầm thường, không đủ để tỏ lòng tôn kính, xin điện hạ vui lòng nhận."
Tiêu Cảnh Diễm lệnh cho người hầu nhận lấy, thấy vẻ mặt tò mò của Thẩm Truy và Thái Thuyên, hắn mỉm cười mở ra. Thấy bên trong chỉ là một đôi bình ngọc mỡ dê thông thường, biết Mai Trường Tô không muốn làm người khác chú ý, thế là cũng chỉ khách sáo một câu: "Làm phiền tiên sinh quá!"
Đây là lần đầu tiên đến Đông cung, dâng hộp quà xong, Phi Lưu bắt đầu nhìn phải nhìn trái. Tiêu Cảnh Diễm biết Mai Trường Tô thương yêu hắn như đệ đệ nên cũng không muốn gò bó thiếu niên này, lệnh cho hắn có thể đi chơi khắp nơi trong Đông cung, có điều Mai Trường Tô vẫn bổ sung một câu: "Chỉ chơi trong tòa viện trước mặt" rồi mới cho hắn ra ngoài.
"Tô tiên sinh, đợt trước ta tới thăm tiên sinh, nghe nói là tiên sinh bị ốm, giờ đây thân thể đã bình phục chưa?" Thẩm Truy trước nay vẫn không quá câu thúc ở chỗ Tiêu Cảnh Diễm, cho nên Mai Trường Tô vừa ngồi xuống phía đối diện, hắn liền ân cần thăm hỏi.
"Đa tạ Thẩm đại nhân quan tâm, chẳng qua là trời nóng nên chứng hen suyễn phát tác mà thôi, không có gì nghiêm trọng cả."
Thái Thuyên cũng biết việc chàng hay bị ốm, nhíu mày nói: "Tô tiên sinh là bậc quốc sĩ nhung lại bị bệnh tật quấy nhiễu, thật khiến người ta tiếc nuối. Chẳng lẽ không có cách nào trị tận gốc sao?"
Mai Trường Tô liếc nhìn Tiêu Cảnh Diễm, không muốn tiếp tục nói đến chủ đề này, liền khẽ cười, thản nhiên nói: "Mọi việc trong thiên hạ tự có thiên mệnh, cứ điều trị từ từ. Đứng rồi, Thái đại nhân, nghe nói bộ Hình đã có tiến triển mới trong vụ án Phạm ngự sử chết đuối à?"
"Đúng. Hung phạm vụ án này rất thông