
hốt trong nhà giam lúc
này_Long Y Hoàng đang quỳ, đầu hơi cúi , thân thể của nàng run run, sau đó, nàng nhỏ giọng trả lời,tựa hồ chỉ còn có nghẹn ngào,nội dung cũng
đơn điệu, sắc mặt tái nhợt nói : « Ta thực sự có lỗi với…Ta biết đều tại ta…Nếu như không vì ta ,hắn cũng sẽ không…. thật sự có lỗi….ta xin
lỗi…xin lỗi.. »
“Câm! Ngươi không có tư cách nói ba chữ này ! Hiện tại ngươi có thể quay lại sao ? Ta nói cho ngươi biết, tất
cả đều do ngươi phá ! Long Y Hoàng ngươi nhất định phải khắc nghiệt như
vậy sao ! » Tử Tuyển co rúm khóe miệng,nhưng nàng không có ý định đáp
trả, Long Y Hoàng biết rằng đây là lần đầu tiên nàng thấy bộ dáng điên
cuồng của Tử Tuyển như vậy…. Chuyện của Phượng Ly Uyên , khiến nàng chịu đả kích không nhỏ.
Thấy Tử Tuyển còn muốn tiếp tục mắng,
Xích Nhiễm chạy tới ngăn cản : « Tử Tuyển, bình tĩnh một chút, ngươi
biết hôm nay người muốn gặp ả không phải chúng ta mà,chúng ta không có
quyền động vào ả. »
“Hừ!” Tử tuyển vung tay, tức giận đi
sang một bên,Xích Nhiễm nhìn nàng một cái, quay qua Long Y Hoàng nói :
« Thái tử phi,hôm nay minh chủ tân tiền nhiệm muốn gặp cô,có chuyện gì
thì lát nữa cô sẽ biết. »
“Tân tiền nhiệm …” Long y hoàng kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Xích nhiễm dừng lại,gian thạch thât đột nhiên truyền tới một trận tiếng bước chân, hướng Long Y Hoàng tới, cửa
đá nhanh chóng được mở ra, ánh mặt trời quá chói khiến Long Y Hoàng
không nhìn rõ mặt mũi ,nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy một thân hình đi
ra,là vài tên nam tử cao gầy. Xích nhiễm âm thầm kéo kéo tay áo,quỳ xuống dưới chân đoàn nam tử kia hành lễ nói : « Tham kiến minh chủ. »
Ánh nắng chiếu vào thân hình nam tử
trước mắt, hắn quay qua hai người bên cạnh khoát tay,thanh âm tựa ngọc
châu rơi xuống đất,mỉm cười phong thanh tựa hồ như tiếng suối chảy :
« Miễn lễ, đứng dậy đi. »
Nghe vậy, Xích nhiễm cùng tử tuyển cùng đứng dậy,lui sang một bên.
Dáng người kia khí chất hòa hoãn ôn
nhu…cực kỳ giống Lang Ly Uyên lúc đó,nhưng mà tiếng nói lại không
giống,thái độ cũng không phải,thậm chí còn có tia cười trong giọng
nói,cũng như Lang Ly Uyên lúc ấy khiến người khác không khỏi lạnh lẽo. »
Long y hoàng cố gắng muốn nhìn rõ mặt
nam tử kia…Đáng tiếc,ánh mặt trời quá chói….khiến nàng mơ hồ chỉ thấy
được nửa mặt trơn nhẵn của hắn,mũi thẳng cao phân cách rõ ràng với bóng
đen kia,mơ hồ tựa như ánh sáng Tinh Mâu rực rỡ, nhưng nếu để ý kỹ một
chút,phảng phất trong đó còn có thể thấy khóe miệng hắn hơi nhếch
lên,đích thật là tao nhã,ẩn trong đó là áp lực cùng quyết đoán. Thanh âm biến thái dễ nghe đó lại lần
nữa cất lên,người kia đánh giá Long Y Hoàng một lát, chậm rãi nói :
« Xích Nhiễm,Tử Tuyển,các ngươi đã có công lớn, ta sẽ trọng thưởng. »
“Thuộc hạ không dám kể công, chỉ là
nhân tiện cũng muốn triệt tiêu mối thù trong lòng thôi, sao lại dám nhận công ? » Tử Tuyển cười lạnh nói, Xích Nhiễm ở bên cạnh vẫn không lên
tiếng,xem ra Lang Ly Uyên vừa rời đi….đã khiến cho tính tình hai người
thay đổi không ít. ”Ha ha, cũng là trợ thủ tốt nhất của
tiền bối,hai vị sát thủ đỉnh nhất của võ lâm minh chủ,vậy ngươi hãy ra
ngoài trước đi. » Người kia cười đến rung người,Long Y Hoàng bởi vì muốn nhìn rõ mặt hắn mà cảm giác như không còn chút sức lực nào,dần dần mắt
lại nhắm lại.
Cửa thạch thật một lần nữa đóng
lại,nhưng là ngay cả thứ ánh sáng le lói của vầng thái dương kia cũng bị che khuất,đến cả mặt mũi người kia cũng nhìn không thấy,Long Y Hoàng
cũng lười nhìn hắn rồi.
Võ lâm minh chủ tiền nhiệm đứng trước
song sắt,toàn thân tựa hồ bị bóng tối nuốt chửng,chính là một chút ánh
sáng thôi cũng phản chiếu hai tròng mắt sáng ngời như Nguyệt của hắn.
Đột nhiên, giống nhưu tia chớp, nhanh
chóng cắt qua không khí, qua lan can, thẳng tắp lao vào bên người Long Y Hoàng,cùng với đó là tiếng vang thanh thúy.
“Ba!”
Long y hoàng bị sự đau đớn bất thình lình mà cả kinh,nàng than nhẹ,tiếng xương gãy « rắc » vang lên .
Không thấy tay người kia động,chỉ là
cảm giác được roi đang vung lên nhanh chóng quất vào người nàng,không
mang theo nửa phần lưu tình.
« Thái tử phi chúng ta mỹ lệ vô
song,lại vạn phần cơ trí,thật sự là đã ủy khuất ngài phải hạ mình đến
một nơi như thế này,như vậy, nếu như tiếp đãi không tốt chẳng phải là đã không nể mặt ngài sao ? » ( không ngờ đá đểu lại có từ thời cổ đại…)
Roi dần dần bị người kia kéo trở về,Long Y Hoàng mở mắt lần nữa,phảng
phất có thể thấy trường tiên đang trong bàn tay trắng nõn của hắn đang
phe phẩy,rồi lại lần nữa cổ tay hắn khẽ động..Lại là một roi vung lên
…thẳng tắp hạ xuống người nàng.
Long y hoàng theo bản năng cắn môi,
mang những tiếng kêu thống khổ nuốt vào,nắm chặt hai đấm…Đến khi nàng ra được bên ngoài,nhất định sẽ cho hắn biết trời cao đất dày…thế nào gọi
là sống không bằng chết !
“Nha, xem ra ta thật sự là đã khinh
thường tính nhẫn nại của thái tử phi rồi, bất quá,cứ làm như vậy cũng
không phải biên pháp tốt. »Đối phương cong khóe mắt,tựa yêu mị,hắn vung
roi lên : « Vậy chúng ta hãy vào thẳng vấn đề luôn nhé ? »
Đến lúc cơn đau trên người dần lắng
xu