
ống,Long Y Hoàng mới từ từ thả lỏng…Môi dưới sau khi bị nàng cắn chặt
máu cũng trào ra,tràn ngập khoang miệng,nhỏ xuống đất hòa trộn cùng rơm
rạ bên trong thạch thất.
Long y hoàng khinh thường cười: “Chiêu
này… Ở trên người Long y hoàng cũng không có tác dụng, ” nàng nhẹ nhàng
giãy dụa, thiết liên lại lần nữa vang lên, chậm rãi ngẩng đầu lên, Long y hoàng cười đến lóng lánh: “Long y hoàng từ khi mới ra đời,không biết
sợ hãi là cái gì,không biết uy hiếp là cái gì. »
“Ba ba ba.” Nam tử đầu hơi nghiêng than thở nói : « Quả là quốc mẫu tương lai,khí phách không thể so sánh với
những nữ tử tầm thường. »
“Ngươi thiên tân vạn khổ khó khăn bắt ta,cũng chỉ để nói những lời thừa này sao… ? »Long y hoàng khinh thường nói.
“Đương nhiên không phải,thái tử phi mỹ
lệ như vậy,chúng ta làm một giao dịch nhé ? »Nam tử tiếp tục đổi trắng
thay đen nói, tiểu trung còn mang theo tia rét lạnh bức người đối
diện : « Tin tức trong hoàng cung ta cũng không biết nhiều lắm,nhưng
chủ yếu là những tin về ngươi,thái tử không yêu ngươi,đúng không ?Đối
với ngươi, nếu để mọi người khi dễ thì ngươi chính là ngươi chịu
nhục…Đối với ta mà nói,giao dịch như vậy không đáng ,hy sinh bản
thân,nhưng cũng không đổi được quan tâm của đối phương, như thế thật bất công. »
Long y hoàng cười nhạo một tiếng, nói: “Đừng nói thừa. »
Nam tử bất vi sở động, cười nói: “Người thái tử thích là một tên nam tử,người trước đây vài ngày đã mang toàn
bộ tài sản cùng thuộc hạ của vô danh môn sáp nhập vào minh võ lâm_Khuynh Nhan,mặc dù là nam tử, lớn lên so với nữ tử còn tú lệ hơn vài phần,quả
thực là vô thượng tuyệt sắc,khó trách thái tử ánh mắt chưa từng dừng lại trên người ngươi nửa phần. »
Long y hoàng thiếu chút nữa vô lực trợn mắt trắng : “Nếu là ta thích Phượng trữ lan, lời của ngươi đích thật là thương tổn trí mạng ta, nhưng là, quả thực là uổng công,ngươi đã biết
trước rồi còn nói nữa,ta đối với hắn, so sánh với nước sôi còn có nước
sôi hơn. »
“Ta biết, nhưng là ta muốn ngươi hận hắn.”
“Ta không hận hắn.”
“Hắn đối với ngươi như vậy,ngươi cũng không hân hắn ? còn không phải yêu sao ? » Nam tử kia dần cười lạnh.
“Có yêu mới có hận, ta… tuyệt không yêu hắn.. đối với hắn cũng không có cảm giác,cho nên, đừng nói đến hận. »
Long Y Hoàng nói còn nhanh hơn đối phương,lúc nam tử kia chuẩn bị
nói,nàng đã sớm lên tiếng trước.
“Cáp, chẳng lẽ ta còn không biết, người ngươi yêu là nguyên minh chủ võ lâm,hiện tại đã đổi tên thành_Phượng Ly Uyên. » Nam tử kia tiếp tục muốn công phá phòng tuyến của Long Y Hoàng.
“Ta thật không muốn khinh bỉ
ngươi…. »Long Y Hoàng chịu không đươc nói : « Nhưng không khinh bỉ không được! Cái tin tức hết hạn đó của ngươi đừng đem ra diệu võ dương uy
trước mặt bổn tiểu thư ta ! Ngươi đến huyền quốc mà hỏi bất cứ một ai
người yêu của bổn tiểu thư ai ai cũng biết ! Người đó là hoàng đế huyền
quốc,họ quân,đan !Danh Long ! »
“Ngươi…” Nam tử kia nhất thời có chút chán nản,tìm mãi không ra ý câu nói nào phản bác.
“Ngươi tốt nhất hãy đánh chết ta,nếu
không,chỉ sợ, người bị bức tử ở đây chỉ có ngươi ! » Long Y Hoàng cười
nhẹ trong mắt hiện lên tia khinh thường : « Muốn ta phản bội hoàng
thất,chỉ sợ ngươi có tu luyện thành tiên cũng không có khả năng đó. »
Cửa sắt bị mở ra, một đám thuộc hạ vô
thanh vô tức bay vào,trong nháy mắt thạch thất đã đầy người,Long Y Hoàng cảm thấy yết hầu căng thẳng tựa hồ là không bao giờ có thể hô hấp nữa.
“Ha hả a… Thái tử phi nương nương, phép khích tướng của ngài quả thật là luyện đến cảnh giới không ai có thể
sánh bằng. » Mặt mũi người kia vẫn trong bóng tối,chỉ là năm ngón tay đã bắt đầu di chuyển tới gần cổ Long Y Hoàng,hắn không ngừng cười
lạnh,mang theo thị huyết cũng phẫn hận.
Long y hoàng vô ý thức giãy dụa, chính là hai tay căn bản không thể cử động đươc,cảm giác hít thở không thông
thật khổ sở, nàng từ từ tỉnh táo lại, thừa dịp tay đối phương có khe hở
thả lỏng, cố gắng trừng hắn,cười lạnh : « Tân minh chủ,ngài không
bóp…. »
Người kia nắm chặt năm ngón tay,hận không thể bóp nát cổ Long Y Hoàng.
Long y hoàng nắm chặc thiết liên,nhắm mắt lại,cảm giác trí mạng đó,trời sinh cho nàng tính ngông nghênh không rên rỉ nửa phần.
Rất nhanh… Một mảnh bạch sắc ăn mòn ý
chí nàng , tay nắm chặt thiết liên từ từ buông ra, sinh khí cơ thể giống như là bị mất đi, thùy mềm nhũn dưới thiết liên…thiết liên quấn lấy cổ
tay nàng treo nàng lên trên,hôn mê thống khổ.
“Một nữ nhân không thức thời vụ ” người kia hừ lạnh một tiếng, buông tay ra, buông thân thể đang hôn mê của
Long Y Hoàng ra,xoay người sang chỗ khác, ra khỏi nhà giam : « Như
vậy,hãy mang người kia tới. »
Đau…
Phảng phất yết hầu vẫn còn dấu vết bàn tay kia,mỗi lần hô hấp,cổ đều đau đến thấu xương.
Bên tai,một tiếng tê hô thống khổ vang vọng thiên địa,tiếng kêu chấn động màng nhĩ Long Y Hoàng,nàng lắc đầu lấy lại tỉnh táo.
Máu trên môi đã khô, nhưng vẫn không
thể động đậy, mà cổ vẫn đang đau một hồi lại một hồi đau theo từng nhịp
hô hấp của nàng,quả thực là nguy hiểm.
Tiếng thét chói tai đột nhiên im lặng, cửa sắt b