
m thế, không nghĩ tới cảm nhận
của vương phi sao ? Người ta đã khó khăn sinh cho ngài một hài tử, chính là ngươi thà rằng đắc tội ta cũng muốn có một mỹ nhân, ngài nói
xem,nàng sẽ nghĩ thế nào ? »
“Chờ ta đem được người đi đã, mọi
chuyện sẽ sáng tỏ, mà Phượng Loan, nàng là người biết điều như vậy, sao
lại để ý những tiểu tiết nhỏ thế này? Nàng lòng dạ rộng lớn, tự nhiên
không giống ai đó, gặp người không vừa mắt liền không chừa thủ đoạn đuổi tận giết tuyệt, không chừa tro cốt. « Thanh âm Phượng Ly Uyên ngày
càng lạnh, cũng ngày càng vô tình, từng trận gió lạnh thổi qua người hai người, Long Y Hoàng cảm thấy trời đông đã đến.
“Đúng vậy…Vương phi ngài là người
hiểu ý lại thông minh như vậy, cũng khó gặp đai mỹ nữ như thế, hơn nữa
lại là hiền thê lương mẫu, đương nhiên không thể so sánh với người tâm
địa độc ác, đã như vậy, ngài sa còn chưa thỏa mãn? Còn muỗn tỳ nữ của
ta ? Hay là ngài chỉ muốn bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đem người khác ra làm trò cười,mong vương gia giữ tự trọng. » gió lạnh gào thét lướt
qua mặt, mượn lúc gió thổi lớn, Long Y Hoàng cố ý đè thấp giọng, che đậy cổ họng đang nghẹn lại.
« Đó là chuện của bổn vương, không cần thái tử phi quan tâm. » Phượng Ly Uyên ngang ngạnh phản bác.
Cung điện bao bọc xung quanh, gió thổi rít qua các cành lá đã khô vàng, khung cảnh thực tiêu điều xơ xác.
“Ta cũng không quan tâm…ngươi có thê tử của ngươi quan tâm là đủ rồi, ta cần gì phải làm việc thừa thãi ? Dù
sao, ngươi cũng chưa bao giờ đáng để ta quan tâm. Đúng ! Là như vậy ! »
Long Y Hoàng quay người nhìn khung cảnh, đôi mắt trong suốt tựa hồ bắt
đầu xuất hiện nước gợn, ếu ớt mím môi, lòng Phượng Ly Uyên cũng chấn
động nói không ra lời.
“Tiểu Mộ Dung, nhân gia có chuyện quan
trọng muốn làm, chúng ta đi trước đi, nhân gia xong việc còn phải về chă sóc thê tử nữa… » Long Y Hoàng nhớ tới, đi tới hướng khác của ngự hoa
viên.
Hào khí thực cứng ngắc, Mộ Dung Xá Nguyệt trước khi đi còn nhìn Phượng Ly Uyên một cái, sau đó liền đuổi theo Long Y Hoàng.
Phượng ly uyên âm thầm nắm chặt quyền,
rất nhanh rời đi, sau đó lửa giận trút hết lên hòn non bộ bên cạnh.
Trong lúc nhất thời, máu tươi đầm đìa, núi đá chấn động.
Mộ Dung xá nguyệt biết lúc này tâm tình Long y hoàng không tốt, cho nên chỉ đi theo phía sau nàng, cũng không nói gì.
Không biết hắn đã đi theo Long Y Hoàng
được bao xa, chỉ là lúc đang trầm tư, trước mặt đột nhiên truyền tới một tiếng cười chói tai, hắn kinh ngạc nhìn lại, Long Y Hoàng đã ngưng
cười.
“Tiểu Mộ Dung, rất buồn cười đúng
không ? Ngươi muốn cười thì cười đi…ta rất ngốc đúng không ? » Long Y
Hoàng ngẩng đầu nhìn trời, mông lung hỏi.
Mà lúc đó trừ ra khung cảnh khô xơ tiêu điều, trừ ra bọn họ đã không còn một ai.
Mộ Dung Xá Nguyệt nói : « Ta không thấy buồn cười. »
“Phải? Chính là tại sao, ta cảm giác
được thật sự rất buồn cười…” Long y hoàng cố gắng nhìn trời, sóng trung
quang trong mắt đột nhiên lưu động, đám mây dập dờn đầy trời.
« Các ngươi mỗi lần gặp đều như vậy ? » Mộ Dung Xá Nguyệt nhịn không được hỏi.
Lại là một trận rét lạnh thổi qua, lạc diệp tung bay đầy trời, phát ra tiếng vang sàn sạt.
“Còn có thể như thế nào ? Ngươi thấy
chúng ta nên thế nào ? » Long Y Hoàng thở dài, sau đó nàng xoay người ra chỗ khác, rồi tới bên một đình lý bên cạnh, gọi cung nữ, phân phó các
nàng lấy cầm lai còn mình thì ngồi xuống bên cạnh.
Mộ Dung Xá Nguyệt đứng trước mặt nàng,
mặc dù một thân hồng sắc quần lụa mỏng có chút quái dị, nhưng khó mà làm lu mờ yêu sắc từ hắn,những sợi tóc bay loạn trong gió, cùng phấn hồng
trên mặt lại càng thêm yêu mị, lãnh khốc như băng càng thêm mê hoặc :
« Làm sao vậy ? Mới có một chút mà ảnh hưởng tâm tình sao ? »
Nàng chỉ chỉ cái ghế đối diện, không trực tiếp trả lời vấn đề chỉ là nói : « Ngồi đi. »
Mộ Dung Xá Nguyệt trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ có im lặng ngồi xuống.
Cung nữ lấy cầm lai, cổ mộc thâm sắc,
cầ huyền trong sáng, xung quanh còn được nạm Nguyệt Nha bạch ngọc, mặc
dù không hoa lệ nhưng cũng được coi là tinh sảo.
Long Y Hoàng đặt tay lên huyền thượng,
thử thí âm, sau đó đem tới trước mặt Mộ Dung Xá Nguyệt : « Tiểu Mộ
Dung, đàn một khúc đi, ta muốn nghe. »
Mộ Dung xá nguyệt có chút dừng lại,
nhưng không có nhiều lời, rất nhanh đặt mười ngón tay thon dài lung linh lên huyền thượng, chỉ chốc lát, từng khúc nhạc du dương cất lên.
« Tiểu Mộ Dung. » Long Y Hoàng mở hai mắt mệt mỏi ra, thích ý hỏi : « Hoàng trừ phân tranh, ngươi nói xem ai thắng ai bại ? »
« Ta sao có thể đoán dược ? Đây còn xem bọn hắn cạnh tranh thế nào đã không phải sao ? » Mộ Dung Xá Nguyệt thù
mị nhìn cầm, mười ngón tay không ngừng hoa động trên huyền thượng, thần
sắc chuyên chú vô cùng.
“Nếu như là ngươi, ngươi sẽ giúp ai?”
“Ta ai cũng không quan tâm, giữ cho riêng mình mới là thượng sách. » Editor :Tinh Dạ Tử Yên. “Tiểu Mộ Dung, tuy rằng ta thật sự rất ghét ngươi, nhưng không thừa nhận cũng không được ta rất ghen tị với ngươi, ngươi có rất nhiều thứ xa xỉ ta vẫn luôn cầu mà không thể đạt được, ai…”