Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210242

Bình chọn: 7.00/10/1024 lượt.

g Long Y Hoàng tràn đầy nghi ngờ.

“Còn Mộ Tử công chúa, bây giờ cũng đến tuổi lập gia đình, chỉ là nữ hài tử vẫn luôn ngượng ngùng, không dám nói thẳng, không biết mẫu hậu có từng đi khuyên bảo nàng?” Long Y Hoàng giật nhẹ tay áo, tiếp tục cười.

“Mộ Tử… Nhắc đến, nó thích ai cũng không có nói với Bổn cung , nghe ngữ khí này của Y Hoàng , chẳng lẽ đã có người trong lòng? Nhưng Bổn cung nhìn cảm thấy không giống nha… Y Hoàng, là ngươi đa tâm rồi, hơn nữa, hôn nhân đại sự toàn do cha mẹ làm chủ, nó sao dám tự tiện hứa hẹn chứ? Vả lại, nó là công chúa, không nên sẽ tùy ý như thế mới được.” Hoàng hậu lâm trầm tư.

“Ha hả… Ha hả… Mẫu hậu nói thật đúng, thật đúng… Y Hoàng không có gì chối cãi.” Long Y Hoàng lại âm thầm lau mồ hôi lạnh, trong đầu bất giác toát ra một suy nghĩ đáng sợ —— chẳng lẽ thân sinh cốt nhục của vị hoàng hậu này chỉ có một mình Phượng Trữ Lan ? Như thế mới đối với những người khác đều hời hợt như thế?

“Nha… Bổn cung vẫn cảm thấy có chút không yên lòng, ” hoàng hậu đột nhiên nhíu mày, vỗ ngực: “Chẳng may lúc này biểu hiện của Thái tử bị thất bại, vậy sau này vị trí của hắn rất khó làm, lúc này Hoàng Thượng… Ừm…”

Long Y Hoàng hoàn toàn hết nói nổi, đang cầm chén trà ấm tỏa nhiệt trong lòng bàn tay, cũng không dám thêm một câu bình luận gì với hoàng hậu.

Hoàng hậu đợi hồi lâu, dần dần cũng thấy nhàm chán, sai người lấy bàn cờ, tính cùng Long Y Hoàng chơi để giết thời gian.

Nàng không đợi đến khi Phượng Trữ Lan về, chắc là không từ bỏ ý đồ.

Long Y Hoàng chơi cờ lung tung với hoàng hậu, hoàn toàn không có để bụng, mu bàn tay kéo cằm, nhàm chán đến mức cơ hồ sẽ ngủ gật, ngay cả khi hoàng hậu thắng, nàng còn phải giả mù sa mưa vỗ tay chúc mừng, lại thêm một câu mẫu hậu thật sự là lợi hại…

Sắc trời dần dần chậm, rõ ràng đưa Phượng Trữ Lan đi thời điểm vẫn là đại sáng sớm, trong nháy mắt, cũng đã là hoàng hôn.

Người vẫn chưa có trở về, hoàng hậu không có tâm tình dùng bữa tối, Long Y Hoàng cũng không ý muốn ăn, đành phải bồi hoàng hậu trông mòn mỏi con mắt chờ và chờ, hai mắt chưa hề rời khỏi cửa lớn.

Hoàng hậu chưa bao giờ khẩn trương như thế, ngược lại Long Y Hoàng vẻ mặt thản nhiên.

Trực giác nói cho nàng biết, lúc này Phượng Trữ Lan hẳn sẽ không để bất cứ sai lầm nào xảy ra, mà buổi sáng những gì Phượng Trữ Lan đã nói với nàng, nàng vẫn luôn nhớ rõ.

Ta sẽ không để mẫu hậu có cơ hội dồn ép làm khó dễ nàng.

Những lời này có ý gì, không cần nói cũng hiểu.

Cung nữ ra ra vào vào vài lần, mỗi lần đưa cho hoàng hậu những thông tin đều ngoài lề, hoàng hậu càng ngày càng bồn chồn, cũng đứng ngồi không yên, ngay cả Long Y Hoàng an ủi vài lần cũng không nghe.

Đầu mùa đông, ban đêm vô cùng yên tĩnh vắng vẻ, bên ngoài không có một tiếng kêu vang của côn trùng, chỉ có ánh trăng khuynh thành thanh nhã , chiếu lên cung điện hiện ra một bóng dài nhỏ.

Hoàng hậu càng sốt ruột, đi lại vài vòng, rồi ngồi trở lại, lại đi, Long Y Hoàng nhìn nàng chuyển ra chuyển vào, mình cũng hoa mắt theo .

Cuối cùng, cung nữ đứng ở cửa lớn đột nhiên cúi người xếp tay, đối với một người đang đi vào cửa lớn hành lễ: “Tham kiến Thái tử.”

So bất luận kẻ nào Hoàng hậu đều mẫn cảm hơn, nàng ta lập tức đứng lên: “Là Thái tử đã trở lại sao?”

Long Y Hoàng rất nhức lại mỏi thắt lưng cũng phải đứng lên theo, không lâu sau, nhìn thấy Phượng Trữ Lan khoác ánh trăng trên người đi vào trong phòng, trong phòng ánh nến lay động, cũng không bì kịp với ánh trăng sáng ngời trên người hắn nửa phần.

Tựa hồ không nghĩ rằng hoàng hậu có ở đây, đầu tiên Phượng Trữ Lan hơi sửng sốt, sau đó cũng hành lễ nói: “Nhi thần bái kiến mẫu hậu.”

“Miễn lễ miễn lễ…” Hoàng hậu lướt qua bàn ăn đi đến, vội vàng nắm lấy tay Phượng Trữ Lan hỏi: “Hôm nay thi văn thế nào? Một ngày không có tin tức, Bổn cung rất là lo lắng…”

Phượng Trữ Lan mỉm cười nói: “Tất cả coi như bình yên, không lâu sau , sẽ có kết quả, đến lúc đó mẫu hậu tìm thái phó hỏi sẽ biết.”

“Bổn cung vẫn có chút không yên lòng, Thái tử, hôm nay đề thi cũng đơn giản?” Hoàng hậu tiếp tục hỏi.

Phượng Trữ Lan liếc mắt nhìn vẻ mặt Long Y Hoàng có một chút mệt mỏi : “Thật đơn giản, mẫu hậu cứ yên tâm đi.”

“Vậy Bổn cung an tâm… Vừa vặn, là giờ dùng bữa tối, chậc, ngươi xem, đợi lâu như thế, đồ ăn đã lạnh… Người đâu! Đem tất cả những thức ăn này lui xuống! Kêu ngự thiện phòng đem những món mới vào đây!” Hoàng hậu cuối cùng cũng yên lòng, quay lại trên ghế , lập tức chỉ huy cung nữ bắt đầu hô to gọi nhỏ.

Phượng Trữ Lan ngồi bên cạnh Long Y Hoàng , tinh tế quan sát nàng: “Chờ đã lâu rồi… Mệt lắm phải không?”

Long Y Hoàng lúc này mới ngồi xuống, vạn phần u oán thở dài một hơi: “Chờ ngươi không sao, nhưng bồi nàng ta mệt chết …” Dứt lời, nàng nhìn về phía hoàng hậu: “Vẫn phải ngồi cùng nàng ta, thắt lưng mỏi nhừ… Thiếu chút nữa xương cốt đều rời ra từng cái…”

“Mỏi? Ở đây sao?” Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng vươn tay qua, mới vừa chạm vào xương sống phía sau lưng Long Y Hoàng, lập tức nàng liền thẳng người.

“Được rồi, được rồi… Ngồi một lát là ổn, ngươi không

cần làm như vậy.” Long Y Hoàng hậm hực đẩy tay