
ôi môi nàng một hồi, không nói gì, không mang theo nửa phần thương tiếc – xé nát y phục trên người nàng, thế chấp trụ toàn bộ phản kháng của nàng, sau đó tiếp tục cởi y phục trên người
mình.
“Ngươi dám! Dám thì hãy đi đi! Hãy đi đến nơi khác!đừng chạm vào ta! Vô sỉ!” Thanh âm trong cổ họng của nàng nặng nề đi ra, thanh âm đã mơ
hồ mang theo tiếng khóc nức nở
Phượng trữ lan không một chút thương hương tiếc ngọc, hai tay sau
của hắn khẽ buông nàng ra, lại lập tức để lên vai nàng , một tay dọc
theo lưng nàng trượt xuống dưới, sau đó hung hăng đè lên người nàng, để
có thể thuận tiện chiếm tiên nghi trong nàng.( ta thề là chương này khó
edit thật ).
Dục vọng trong hắn đã lên đến đỉnh điểm,vô cùng dự tợn, vận hết sức chờ cơ hội phát động.
Chính là bên trong không hẳn là mang theo dục vọng, mà là nhanh chóng báo thù, báo thù, còn có yếm ác.
“Phượng trữ lan… Ta xin ngươi, không nên đụng ta… xin ngươi… tha cho ta có được hay không?” Long y hoàng phản kháng không có kết quả, toàn
thân đã không có nguyên vẹn, hai tay nắm lấy ngực hắn, đã gần như cầu
khẩn.
Không biết đến lúc nào, mang theo nước mắt khuất nhục đã giàn giụa
khắp gương mặt nàng, chậm rãi lăn từng giọt theo tóc đen xuống đệm.
“Hầu hạ trượng phu, vốn không phải là nhiệm vụ của thê tử sao?Huống
chi, vinh dự này chỉ có một lần mà thôi! Một lần như vậy !” Thấy bộ dáng Long Y Hoàng, tiền tuyến tâm lý của hắn cũng có phần dao động, hắn hạ
thân nhẹ nhàng ra sức nhất đĩnh, Na dục vọng kinh khủng cứ như vậy hoàn
toàn hòa vào thân hình đối phương.
Đột nhiên đau nhức khiến toàn thân Long y hoàng chốc lát,nàng cố gắng chịu đựng , không cho rên rỉ phát ra.
Phượng trữ lan không để cho nàng có bất cứ cơ hội thích ứng nào,hắn di động thân thể, mang theo dục vọng cuồng dã, co rúm khởi lai.
Do chậm đến khoái, thoáng cái lại thoáng cái, không có lưu tình,
không có thương tiếc, phảng phất chỉ là phát tiết trùng kích trứ thông
thường .
Thân thể Long y hoàng vẫn đang run rẩy, thân thể cùng với động tác
của hắn lay động, hồi lâu sau, nàng từ từ buông…cánh tay Phượng trữ lan
ra, nhắm mặt tuyệt vọng, mười ngón tay lâm vào đệm chăn.
Nước mắt không còn có kiềm chế, giống như vỡ đê hồng thủy. Một hồi vu sơn mây mưa tàn khốc thô bạo dần dần bình ổn xuống.
Phượng trữ lan thở dốc, đột nhiên thả cổ tay Long y hoàng – cổ tay, mới vừa rồi một mực bị hắn kiềm chế , đã trở nên sưng đỏ.
Hắn rời khỏi thân thể đối phương, nhìn mãn giường điểm một cái chất
lỏng màu đỏ tươi, trong mắt nhiệt độ cũng hạ xuống, bước thẳng xuống
giường, cầm lấy y phục mới vừa rồi hắn vứt xuống mặc vào, cột lại tóc
rối của hắn về phía sau đầu,đồng thời cũng cài lại thắt lưng, đi thẳng
tới cửa.
Người nằm ở trên giường , ngực cũng phập phồng kịch liệt, thân thể
buồn thiu của nàng chậm rãi lật qua, hai tay mới vừa rồi bị Phượng trữ
lan nắm đến chết lặng, nàng mang chiếc chăn đơn bên cạnh quấn lại bên
người che đi đôi ngực trần đang phập phồng kia.
Cùng với động tác của nàng, tóc dài từ trán nhẹ nhàng rơi xuống khắp giường, che đi cái chiến trường đã để lại dấu vết máu đo đỏ trên đó,
bởi vì mới vừa rồi nàng cắn chặt môi_ ẩn nhẫn, khóe miệng chậm rãi có
vết máu chảy ra, bởi vì mớ tóc rối bù của nàng, mà nhìn không rõ vẻ mặt, thứ duy nhất thấy được lúc này là thân thể không ngừng run rẩy của
nàng.
Da tay trắng nõn của nàng ứ đọng dấu vết thâm tím, vết máu từ hai chân vẫn không ngừng chảy xuống.
“Phượng trữ lan…” Long y hoàng – thanh âm hờ hững truyền đến.
Phượng trữ lan dừng lại cước bộ, định xoay người sang định nói cái
gì đó, ngay lập tức một cái tát thẳng gương mặt hắn mà tiến tới.
“Ba!”
Một cái bàn tay nặng nề đầy oán độc kia lạnh lùng mà ráng xuống vô cùng chuẩn xác.
Long y hoàng chỉ là lấy chiếc chăn đơn bao lấy thân thể, bởi vì phẫn nộ, hai mắt đã hơi hơi đỏ,trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt hắn.
Phượng trữ lan đầu tiên là sững sờ, sau đó từ từ quay đầu lại, như nghênh đón cũng lại như là bỏ mặc cái tát vừa rồi.
Bất quá lần này đây, hắn vững vàng bắt được tay Long y hoàng . Không cho cái tát tiếp theo xuất ra.
“Cầm thú!” Long y hoàng vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, ngay bây giờ nàng mới bắt đầu lên tiếng,khoang miệng nội một mảnh màu đỏ tươi,
khóe mắt,vẫn còn là lệ ngân chưa khô.
“Ta là bị ngươi bức , nếu như có thể, ta thậm chí cũng không muốn
gặp lại ngươi một lần, ” Phượng trữ lan nắm tay nàng hất ra, lạnh nhat
nói : “Dù sao, sau này ta cũng sẽ không gặp mặt ngươi, mà ngươi, tốt
nhất nên an phận cho ta! Nếu như bị ta tìm được sơ hở, sẽ khiến không ai vui vẻ!”
Sau đó, liền như vậy rời đi.
Lúc rời đi hắn còn dùng lực đạo vô cùng mạnh đóng cửa, biểu hiên vô cùng thống hận cùng phiền não.
Đêm hôm đó, trong phòng sáng điện cả đêm, cơ hồ có tiếng khóc truyền ta từ bên trong .
Sáng sớm, Oanh nhi dựa theo lệ đi tới hầu hạ Long Y Hoàng, nhưng là
đã đứng ở ngoài cửa gọi rất lâu vẫn không có động tĩnh. Đột nhiên nhớ ra tối hôm qua ở trong phòng tiếng ồn ào đã kinh động cả thái tử phủ, Oanh nhi chần chờ một lúc rồi cũng đẩy cửa đi vào.
Mọi thứ trong ph