
ng
rồi đó, Oanh nhi ta có cần phải chúc mừng ngươi không ? Ngươi khiến
Phượng trữ Lan dễ dàng cưỡng chiếm thân thể ta, cũng thuận lợi khiến
quan hệ của ta và hắn ngày càng xấu đi, kết cục này tất cả đều do
ngươi ? Hả , hẳn là tâm cơ ngươi lúc đầu cũng không nghĩ tới là mình lại có thể làm được đến như vậy a… »
“Oanh nhi có lỗi với thái tử phi… »
“Ngươi đi ra đi, ta không muốn giận chó đánh mèo ngươi, ngươi cũng
là bởi vì tình yêu làm cho mờ mắt thôi ». Long Y Hoàng quay lưng đi,
phất tay, phát ra một tiếng cười khổ : « Chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi… ta cũng không muốn vì thế mà giận chó đánh mèo lên người ngươi, ngươi cũng là vì bị tình yêu làm mờ mắt » Long Y Hoàng quay đi, phất
tay , hít một hơi sâu rồi sau đó cười khổ : « chuyện cũng đã qua rồi ta
cũng không muốn bởi vì vậy mà để ngươi mất mang trong tay ta. »
“Chỉ là, Oanh nhi, ” Long y hoàng suy nghĩ thoáng cái, nói thêm:
“Hiện tại ta đối với ngươi không có chuyện tha thứ, nhưng là cũng không
nói là sau này sẽ không bảo ngươi theo ta nữa, chỉ cần là người thì nhẫn nại cũng là có giới hạn, việc này cũng không thể trách ngươi…chính là
nếu ngươi còn dám nhúng tay vào chuyện của ta và Phượng Trữ Lan , khiến
ta và hắn có chuyển biến xấu, chỉ sợ lúc đó không cần ta động tay mà
cũng sẽ có người… ».
Oanh nhi không dám lên tiếng, thật lâu, Long y hoàng lại lần nữa thở dài: “Hoàng hậu…” Long y hoàng đang chuẩn bị ra ngoài, đang định cài lên tóc chiếc
trâm ngọc, sau đó nhấc tay áo lên nhìn thấy dấu vết trên tay, ý nghĩ
định xuất môn của nàng lập tức bỏ đi.
Tính đến lúc vết thương biến mất , nàng đi dạo ra giải tỏa tâm
trạng, chính là đến lúc nhìn thấy Nhan phi thì cũng đến giữa trưa ngày
thứ ba rồi.
Trong khoảng thời gian hai ngày trước , Long Y Hoàng một mực nghỉ
ngơi ở trong phòng, không gặp bất cứ ai, lẳng lặng chờ vết thương biến
mất.
Chính là, trời sinh ra tính nhẫn nại của nàng không được bao lâu,
đến giữa trưa ngày thứ ba cũng không nhịn được nữa mà đi ra khỏi phòng.
Nàng không muốn lại bị hoàng hậu chọn làm bia trút giận, chỉ đi dạo một chút ở hậu hoa viên thái tử phủ.
Bố cục hậu hoa viên rất đơn giản,những hàng liễu rủ hai bên, trong
đó là không ít những cành hoa đào nở, hoa mai nở , hồ nước dưới kia là
tản mạn những đóa Hồng liên xinh đẹp, hai bên bờ sông là từng tảng lớn
hoa cúc, cách bài trí khá là hòa hợp với thiên nhiên, rất đơn giản,
những chòi nghỉ mát đều là dùng tới cổ môc Kiến thành, không có nửa điểm giả dạng, tự nhiên mà cổ kính.
Thoạt nhìn, liền thấy con người Phượng trữ lan cái loại…,không ngờ
cũng thích những đồ đơn giản, Long y hoàng vẫn cho rằng hắn cũng như
những hoa công tử kia, chỉ thích dùng đồ nạm vàng thế ngọc xa xỉ . Chính là, dù Phượng Trữ Lan có yêu thích cái gì, có tốt đẹp thế
nào, trải qua bao nhiêu chuyện tình gì, Long Y Hoàng cũng không dám có
nửa tia hi vọng xa vời tương lai với hắn.
Vì vậy, Long Y Hoàng chỉ có đúng môt mục đích là đi dạo một lúc,
chậm rãi đối diện với thân ảnh phía trước , mà nhẹ nhàng lướt qua .
Nữ tử màu vàng đi ở đằng trước , quần áo thanh lịch, tóc dài rối bù, ngũ quan không có kinh hãi khi nhìn thấy Long Y Hoàng, chỉ là một gương mặt ôn nhu, tựa như trời xuân_ mưa phùn, so sánh với dung mạo của Long Y Hoàng vẻ đẹp quá mức trí mạng.
Tựa như độc giống nhau, người trước là mãn tính, người sau, là lập tức trí mạng
Tại hoàng y nữ tử phía sau, đi theo chính là những tiểu nha hoàn.
Hai người một trước một sau ven theo hồ nước,từ từ theo phương hướng Long y hoàng đi tới.
Long y hoàng nhìn thân ảnh của nàng có điểm quen mắt, sau lại bừng
tỉnh đại ngộ, mỹ nhân kia là Phượng Trữ Lan một mực giữ chặt bên
cạnh,lại còn tự mình ban tên cho Vi Như Nhan.
Nữ tử đi tới trước mặt Long y hoàng, không có nửa phần – không được
tự nhiên, ngược lại cười đến ôn hòa, sau đó nhanh nhẹn cho hạ thân chào, thanh âm tựa như nước suối: “Thái tử phi.”
Long y hoàng từ từ gợi lên khóe miệng: “Độc mặc dù là mạn tính , chính là cũng sẽ trí mạng.”
“Thái tử phi nói quá lời, Nhan nhi không có được như lời ngài nói vậy. »
Nếu không ? Nếu không Phượng trữ lan như thế nào sẽ bị ngươi mê được thần hồn điên đảo ? Ta trước kia chưa bao giờ thấy qua ngươi, hôm nay
vừa thấy, lúc này mới tỉnh ngộ, ngươi thật sự có thể khiến nam nhân
thất tâm tư bản.”
Nhan phi âm thầm cười trộm,độ cung khóe môi ngày càng cong hơn: “Kỳ
thật thái tử phi so sánh thiếp thân càng thêm kinh hãi, chỉ là, thái tử yêu thích ai cũng không đoán biết được.”
“Ân, đích xác, bất quá không sao cả, ta đối hắn, cũng không tình cảm gì đáng nói.” Long y hoàng cũng là cười,phất nhẹ cánh tay áo, đi qua
bên người Nhan phi: “Thái tử phi, cũng bất quá là chỉ là một cái mã tốt
rẻ cùi, chỉ như một cái danh xưng mà thôi, nói ra, ngược lại còn thành
trò cười. »
“Kỳ thật, thái tử đối ngài cũng không phải không có tình cảm, nếu là không có tình cảm, trước đó vài ngày, lại như thếnào may mắn chọn tới
tẩm cung của ngài ? Nghỉ ngơi ” Nhan phi ở phía sau Long y hoàng, tay áo chậm rãi giơ lên , che dấu nụ cười vui vẻ phía sau, nhỏ gi