
khăng khăng
đến dù tiệc đã bắt đầu, nhưng Phượng Trữ Lan phớt lờ, không hề nói nhiều trực tiếp bế nàng về, cho truyền thái y đến, thái y vừa lắc đầu vừa bắt mạch cho Long Y Hoàng: "Hiện Thái tử phi rất yếu, quả thật không chịu
nổi gió lạnh."
Vì thế, kế hoạch muốn đi tham gia tiệc tối
trực tiếp bị Phượng Trữ Lan hủy bỏ, nàng nằm trên giường vùng vẫy,
Phượng Trữ Lan lại luôn ép nàng phải uống thuốc rồi tính, uống thuốc
xong liền điểm ngủ huyệt, làm cho nàng ngủ mất.
Sau khi Long Y Hoàng tỉnh lại, bệnh trên người đã đỡ hơn một nửa, nhưng vừa thấy sắc trời, cũng đã là sáng sớm hôm sau, nàng nhìn cửa sổ tinh thần bắt đầu
sa sút, cự tuyệt dùng bữa và uống thuốc, sau đó nghe nói yến tiệc tối
qua Hoàng hậu ôm tiểu hoàng tôn tham dự, nàng không nói hai lời liền
đuổi Phượng Trữ Lan ra khỏi phòng, còn mình ngã xuống giường kéo chăn
buồn bực, khóc thút thít.
Nghe nói, khi đó Phượng Trữ Lan
vẫn luôn đứng ngoài cửa, cũng không nói gì tránh làm nàng tức giận thêm, cũng không đi vào kích thích nàng, tuyết rơi ngày càng nhiều, gió thổi
mạnh, tuyết rơi đắp hắn thành người tuyết, lúc này Long Y Hoàng hai mắt
đỏ hồng mới đi ra mở cửa phòng, để hắn vào.
Phượng Trữ Lan
vào phòng, cũng chỉ lặng lẽ nhìn nàng, Long Y Hoàng liếc hắn một cái,
tiếp tục bước từng bước chật vật nhào lên giường, kéo chăn che đầu.
Xế chiều hôm đó, có cung nữ đưa một phong thư đến, yêu cầu đưa tận tay Long Y Hoàng.
Long Y Hoàng nhìn nhìn phong thư, mới, không kí tên.
Lại quan sát Phượng Trữ Lan, trầm tĩnh, không nói câu nói.
Nàng không hề nghĩ nhiều, cũng lười đọc, ném thẳng vào chậu than, đốt.
Bức thư bị ngọn lửa thiêu rụi, ngọn lửa nhảy nhót như con mèo Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng hỏi: "Sao lại không đọc?"
"Có lẽ lại là tên Mộ Dung nhàm chán kia, giờ ta không có sức để xử lý hắn," Im lặng nửa ngày cuối cùng Long Y Hoàng vẫn mở miệng, sắc mặt khó coi.
"Nàng vẫn còn trách ta sao?" Phượng Trữ Lan nhìn nàng.
"Ta không trách ngươi..." Đôi mắt Long Y Hoàng đỏ hơn: "Ta chỉ là tự trách
mình không có bản lĩnh, ở chỗ này hèn yếu một tháng... Ngay cả mặt con
cũng chưa thấy..." Câu nói cuối đã mang nỗi kiềm nén.
"Chuyện này cũng không thể trách nàng, là mẫu hậu quá đáng..." Mắt thấy Long Y
Hoàng càng ngày càng uể oải, Phượng Trữ Lan nhanh chóng đến trước mặt
nàng.
Long Y Hoàng cắn chặt môi, nước mắt vẫn chảy xuống.
Tối ngày hôm đó khi dùng bữa, lần đầu tiên Long Y Hoàng ăn rất nhiều, tất
cả thuốc bổ cũng uống hết mãi cho đến khi thật sự nhét không nổi nữa,
hơn nữa cách đây không lâu, nàng lại vâng theo lời thái y cho người đem
lên một chén thuốc lớn rất đắng, lần này không hề do dự cũng không nhăn
mày uống vào, kết quả bị sặc.
Phượng Trữ Lan nhẹ nhẹ vỗ lưng nàng, lòng rối rắm: "Có tinh thần là chuyện tốt, nhưng nàng liều mạng
như thế chính là đổi cách tra tấn mình, từ từ sẽ đến, việc này không thể gấp được..."
Long Y Hoàng lau miệng, nghiến răng: "Ta chỉ là muốn sớm nhìn thấy Kỳ Hàn..."
"Ta cũng muốn, nhưng ít nhất bây giờ Kỳ Hàn cũng không có chuyện gì không
phải sao? Chẳng may cơ thể nàng lại suy sụp, sau này làm sao có sức để
đoạt lại Kỳ Hàn từ tay mẫu hậu?" Phượng Trữ Lan ôn nhu nói.
Hắn cứ ôn nhu như thế, ôn nhu đến mức làm cho Long Y Hoàng muốn nổi nóng cũng không được.
Không biết tại sao, nghe được cái tên Kỳ Hàn từ miệng hắn, Long Y Hoàng lại
muốn khóc, lúc này nàng vẫn chịu đựng, nghiêng người, đột nhiên ôm lấy
eo Phượng Trữ Lan, vùi đầu trong lồng ngực hắn, vẫn luôn chịu đựng không khóc: "Ta nhớ Kỳ Hàn... Thật sự, ta thật sự nhớ... rất nhớ Kỳ Hàn..."
"Ta cũng rất nhớ nó, Y Hoàng, bây giờ nàng hãy điều dưỡng thân thể cho tốt, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, chúng ta cùng đi đón nó về được không?"
Phượng Trữ Lan cười, trở tay ôm lại nàng, vươn tay vuốt ve mái tóc dài
của nàng.
"Ừm." Long Y Hoàng cười cười, nhắm mắt lại nghỉ
ngơi, ngoan ngoãn dựa vào người Phượng Trữ Lan, im lặng hưởng thụ sự yên bình hiếm có.
Giờ phút này, dù bất luận thế nào nàng cũng
không nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra sau này, ông trời cũng còn rất
thương Long Y Hoàng, khi nàng cho rằng có lẽ từ nay về sau cũng không có cơ hội gặp lại người ấy, hắn lại thần bí xuất hiện, làm Long Y Hoàng
trở tay không kịp, cằm cũng rơi xuống đất.
Đó là chuyện của
sáng hôm sau, nàng lôi kéo Phượng Trữ Lan đi tìm Hoàng hậu, đến Tê
Phượng các, không thấy bóng dáng, ngay cả cung nữ thường ngày chuyên
trách hầu hạ Hoàng hậu cũng giảm đi một nữa, hai người bất giác cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi cung nữ, mới hiểu được, nguyên lai là có khách quý đến đây, Hoàng đế và Hoàng hậu đều đi nghênh đón vị khách quý đó.
Long Y Hoàng vẫn cảm thấy quái lạ: "Là khách quý nào? Phụ hoàng và mẫu hậu
cả hai đều đi nghênh đón, tại sao ta không nghe được chút tin tức nào?"
Phượng Trữ Lan ở bên cạnh gật đầu phụ họa, tỏ vẻ mình cũng rất ngạc nhiên.
"Chuyện này nô tỳ không biết," Cung nữ đáp: "Nghe nói vị khách quý đó tới rất
đột ngột, trước đó Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương cũng không nhận được tin tức gì, vừa rồi mới nhận được tin tức, nên quyết định tạm thời ra