
cũng phải để xem Hoàng thúc thúc thế
nào!”
“Haha”- Hoàng đế cười to, công chúa bảo
bối này tuy còn nhỏ nhưng tinh quái, giảo hoạt, tiếc rằng không phải nam tử. Nàng chỉ mới 7 tuổi. nhưng hiểu không ít chuyện. chỉ tiếc Tuệ Phi
mất sớm, không thể nhìn thấy nữ nhi của hai người vừa đáng yêu vừa thông minh như vậy
Thu lại tiếng cười, nói với Hữu Hi: “Trẫm đáp ứng ngươi, mỗi tháng thăm một lần, ngươi rất thông minh, xem như
yêu cầu này là tặng phẩm trẫm cho ngươi, tốt lắm, tất cả lui ra, để công chúa nghỉ ngơi.
Trái tim Hữu Hi kích động sảy nhảy ra, vội vàng tạ ơn: “Đa tạ hoàng thượng”
Nàng có thể đi gặp Hoàng Bắc Thiên, có
thể nhìn thấy hắn, lúc hắn đau nàng sẽ chăm sóc, lúc hắn cô đơn nàng sẽ
an ủi hắn. Có lẽ trời cao, nghe thấy được lời cầu xin của nàng chăng.
Nội tâm nàng kêu gọi
Từ cung trở về, Hữu Hi không cách nào
bình tĩnh, vì quá kích động không nghĩ tới sao Lăng Khiếu Dương đột
nhiên mang nàng tới hoàng cung hiến vũ, nhưng may mắn gặp công chúa rơi
xuống nước. Nàng không muốn nghĩ nhiều như vậy, lúc này chỉ chất chứa
niềm vui có thể thăm hỏi Hoàng Bắc Thiên.
Nghĩ tới gặp mặt Hoàng Bắc Thiên trong u
cấm hoàng thượng, nàng muốn nói tạ ơn, nhân sinh còn nhiều điều không
ngờ tới. Nhưng vì Hoàng Bắc Thiên, vì có thể gặp nàng, nói cám ơn nhiều
lần nàng cũng nguyện ý.
Lúc hoàng đế muốn tặng nàng vật phẩm,
nàng không dám đòi hỏi quá cao, trong lòng nguyện vọng của nàng là mong
muốn Hoàng Bắc Thiên cùng người nàh tự do. Nhưng nguyện vọng này hoàng
đế sẽ không đáp ứng lại càng không có dũng khí xin hoàng đế cho nàng đi
thăm hỏi Hoàng Bắc Thiên , bởi vì chắc chắn Lăng Khiếu Dương sẽ tức giận mà ngăn cản.
Thật ra, nàng còn có một ước muốn mãnh
liệt là hy vọng hoàng đế giam nàng cùng Hoàng Bắc Thiên vào u cấm, để
nàng cùng hắn đồng cam cộng khổ.
Nhưng nếu nói ra, Lăng Khiếu Dương sẽ
phản đối, hơn nữa hoàng đế lại coi trọng Lăng Khiếu Dương chắc chắn
không đáp ứng. Cho nên, nàng chỉ dám đưa ra yêu cầu nhỏ này, một có thể
đạt thành tâm nguyện, như vậy nàng đã rất vui rồi.
Lăng Khiếu Dương chỉ có ý đưa nàng tới
hiến vũ, không nghĩ trời cao lại giúp nàng có cơ hội cứu được công chúa
trong hoa sen, làm cho hoàng đế ân chuẩn phá lệ cho đi thăm hỏi Hoàng
Bắc Thiên
Nhìn tâm tình lúc nào cũng lo lắng bây
giờ đã thấy chút tia sáng lóe lên. Sau khi ăn tối, Lăng Khiếu Dương đi
tới phòng Hữu Hi, thấy dáng vẻ hân hoan nhảy cẫng lên của nàng khiến
Lăng Khiếu Dương không vui. Nụ cười của nàng cuối cùng cũng chỉ vì nam
nhân kia.
“Sao, đi gặp nam nhân đó mà ngươi vui thế sao?”- Lăng Khiếu Dương đi tới, giễu cợt ngồi xuống, đôi mắt đều là sự bực tức, vẻ mặt lo lắng.
“Ta chỉ muốn đi gặp hắn một lát, ước hẹn giữa chúng ta ta không quên”- Hữu Hi lo lắng nhìn Lăng Khiếu Dương. Hoàng đế dù đã đáp ứng, nhưng nếu Lăng Khiếu Dương không cho nàng ra khỏi phủ, nàng cũng không có cách nào cả?
Lăng Khiếu Dương đứng dậy, đi tới trước
mặt Hữu Hi, một tay giữ lấy cằm nàng, tay kia ôm nơi thắt lưng, dùng sức kéo nàng vào lòng. Thân thể mềm mại của nàng dán vào lồng ngực kiên cố
của hắn, nàng cảm giác được hắn rất giận.
Lăng Khiếu Dương lạnh như băng nói: “Hiệp ước giữa chúng ta, ngươi quên hai không cũng có khác gì, ngươi vốn dĩ chưa từng tuân theo”
“Ta đã ở lại bên cạnh ngươi rồi mà?”- Hữu Hi hoảng sợ nhìn Lăng Khiếu Dương, hắn nhất định không cho nàng đi.
“Muốn đi phải khiến ta vui, nếu không đừng nghĩ đến việc bước ra khỏi cửa”- Lăng Khiếu Dương uy hiếp, làm cho trái tim trở nên lạnh lẽo, đôi mắt xinh đẹp buồn bã nhìn hắn, thống khổ nói: “Ta làm như thế nào ngươi mới vui, mới bằng lòng cho ta đi”- Qua khỏi ải hoàng đế, nhưng lại còn qua ải Lăng Khiếu Dương, hoàng đế
thật gian trá, ngươi có thể đi, nhưng không bắt buộc phải đi, dù không
đi cũng không tính là cãi lại thánh chỉ.
“Ngươi biết ta muốn cái gì mà!”- Lăng Khiếu Dương cười tà, cúi đầu, vùi vào cổ Hữu Hi cắn nhẹ, sau đố ôm ngang nàng đi về phía giường.
Xem ra cái gì tới thì cũng phải tới? Đây
cũng là một phần trong ước hẹn. Thân thể hắn nói muốn lấy đi, hai bàn
tay nhỏ bé của Hữu Hi đan vào nhau, vẻ mặt bình tĩnh như hồ nước lặng
sóng, tùy ý để Lăng Khiếu Dương đem nàng đặt trên giường, nằm dưới hắn.
Hữu Hi nhắm mắt lại, không nghĩ, không
nhìn, không cảm giác, để mặc Lăng Khiếu Dương cởi áo hai người, còn nàng cả người cứng ngắc, loại sỡ hãi đến tận xương này lại bắt đầu hành hạ
nàng, bàn tay nhỏ gắt gao giữ lấy nệm giường, nhăn mặt nhíu mày..
Đôi mắt đen của Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi, cười lạnh, thân thể của nàng không cách nào tiếp nhận hắn, hắn tiến vào sẽ khiến nàng ngất đi, thật buồn cười, hắn phải ngẫn nại với nàng.
Tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng: “Ta không thích làm cùng một người không có cảm giác, không bằng cứ từ từ
ôm nhau ngủ cho thành thói quen, chờ tới khi ngươi không bất tỉnh nữa,
ta sẽ cho ngươi gặp hắn.”
Hữu Hi mở mắt, cảm giác đau đớn xâm chiếm bắt đầu biến mất, nàng tức giận nhìn Lăng Khiếu Dương. Đây là điều kiện sao!!
Lăng Khiếu Dương nói được làm được, không biết vì nhìn nàng ngủ ngon rất vui hay thói