
ạnh, khó hiểu hỏi nàng.
Dạ Lan nhảy xuống đất nhào vào lòng hắn, cả người mang theo mùi hương thơm mát. Khóc nói: “Lăng, chàng không thương ta nữa đúng không? Thiếp sợ, luôn sợ hãi không thể
nào chạm vào lòng chàng, chàng luôn lạnh lùng, nha hoàn còn nói, chàng
hôm qua ở lại chỗ Hủy nhi, Lăng, chàng có phải đã yêu Hủy nhi rồi không, có phải vì yêu nàng nên chàng không thương Lan nhi nữa đúng không?”
“Ta không có yêu nàng ấy”- Hắn lại tự lừa gạt bản thân, đối mặt với Dạ Lan, hắn không cách nào thừa nhận trái tim này đã sớm phản bội hắn.
Nữ nhân đó từng là hung thủ sát hại Dạ
Lan, hắn làm sao thừa nhận trái tim mình đã yêu hung thủ hại chết Dạ
Lan. Hắn không làm được, không làm được!.
Dạ Lan như một đứa trẻ vừa khóc vừa cười:”Là do thiếp suy nghĩ quá nhiều, Lăng của thiếp sao có thể yêu Hủy nhi chứ, dù thiếp có chết, nàng ấy cũng là muội muội của thiếp, nhưng nàng cũng
từng thương tổn muốn hại chết thiếp, làm cho thiếp bây giờ chỉ còn lại
một thân thể đổ nát, sống không bằng chết, Lăng yêu thiếp như vậy sao có thể yêu Hủy nhi, có đúng không?”
Lăng Khiếu Dương không nói gì, trái tim
mâu thuẫn, áy náy không chịu nổi, đúng vậy, hắn sao lại đi yêu nữ nhân
sát hại chính người mình yêu chứ? Sao có thể!
“Lăng nói cho Lan Nhi biết, chàng còn yêu Lan Nhi đi, nói cho Lan nhi nghe đi”- Dạ Lan bất an muốn chứng thực.
Lăng Khiếu Dương do dự hồi lâu, cuối cùng nói: “Phải, ta yêu nàng Lan Nhi”
NHưng trái tim co rút đau đớn.
Hắn nói dối.!!
Hắn đang nói dối.
“Lan Nhi nàng nghĩ ngơi ăn cơm cho tốt, ta còn nhiều việc phải”- Lăng Khiếu Dương nhẹ nhàng đẩy Dạ Lan ra, tráii tim rối loạn.
Dạ Lan cũng buông lỏng Lăng Khiếu Dương, chờ đợi nhìn hắn: “Đêm nay, chàng sẽ ở cùng thiếp đúng không”
Hắn không dám nhìn vào hai mắt nàng, cau mày nói: “Ăn cơm đi, ta trở về đây”
“Hảo”- Dạ Lan gật đầu: “Chàng bận thì đi đi, thiếp chờ chàng”
“Hảo”- Lăng Khiếu Dương đau đầu, không nói gì nữa, xoay người rời đi. Hắn yêu người không nên yêu.
Trái tim đầy tội lỗi cùng cảm giác áy náy, hắn rốt cuộc là phụ ai?
Thân ảnh thống khổ, cô đơn đi trong Vương phủ, trái tim của hắn đã không còn thuộc về hắn nữa rồi.
Bên trong thư phòng.
Lăng Khiếu Dương lần lượt nghĩ tới Dạ Hủy lẫn Dạ Lan, hai người này đều làm cho hắn tâm không yên.
Lâu sau đó truyền đến giọng của Lưu An: “Vương gia, Khai thái y cầu kiến”
“Vào đi”- Lăng Khiếu Dương xoa xoa trán, tuấn nhan lạnh lùng có chút phiền nhiễu
Cửa mở ra, thái y đi đến: “Hạ quan tham kiến vương gia”
“Thái y miễn lễ”
Thái y hỏi: “Không biết vương gai có chỗ nào không khỏe?”
Lăng Khiếu Dương do dự nói, mặt lộ vẻ khó xử, thở dài nói: “Như thế nào mới khiến một phụ nữ không e ngại chuyện phòng the”
“Này??”- Thái y khó hiểu nhìn Lăng Khiếu Dương, không ngờ Vương gia lại hỏi một vến đề ngoài dự kiến như vậy
“Trả lời!”- Lăng Khiếu Dương kiên nhẫn ra lệnh, sau đó bổ sung: “Nàng sợ bổn vương”
Thái y thầm nghĩ: “Đây là do trong lòng mà sinh ra, sợ không thể trừ tận gốc, trừ khi mất đi trước nhớ đây”
“Cái này bổn vương biết, bổn vương hỏi ngươi, làm cách nào để nàng không sợ bổn vương”- Lăng Khiếu Dương phẫn nộ hô lớn.
“Cái này”
Lăng Khiếu Dương khó khăn giải thích: “Bổn vương muốn có con chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng nàng luôn bất tỉnh”
Thái y lo lắng nghĩ, sắc mặt bắt đầu có chút vui mừng: “Vương gia, có một cách..”
Biện pháp gì, Lăng Khiếu Dương vội hỏi.
Thái y nói một hồi, cũng không biết nói gì mà mặt Lăng Khiếu Dương đen lại, một trận lục, cực kì nan kham.
“Chỉ có cách này sao?”- Hắn bực mình hỏi.
Thái y hồi đáp” “trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất”
Lăng Khiếu Dương mặt mày nhăn lại, sắc mặt âm trầm, cuối cùng nói: “Lui xuống đi, việc này không cho phép nói ra ngoài, nếu không..”
Hạ quan đã rõ, thái y chắp tay lui xuống.
Tay Lăng Khiếu Dương chà sát vào nhau, cuối cùng xúc động đứng dậy, đi ra khỏi thư phòng.
Công vụ mà hắn cần giải quyết chính là
làm cách nào để Hữu Hi không sợ hắn, mang thai con hắn, nếu như để Dạ
Lan biết không biết nàng sẽ ra sao.
Lời thái y nói quả thật khiến Lăng Khiếu Dương phải tự suy nghĩ, hắn muốn Hữu Hi mang thai con hắn. Hắn muốn.
Đừng nghĩ thay nam nhân khác sinh con. Đừng nghĩ!!
Đi ra khỏi phòng, vào sân.
Một con đường dẫn đến Di Tâm cư, đường khác lại dẫn đến Thản nhien cư.
Một bên là nữ nhân đang chờ hắn, một bên là người hắn không cách nào bỏ được, là phụ nữ mà hắn muốn thấy nhất. Hắn nên đi đâu!!
Bước chân do dự, lòng rối bời.
“Nô tỳ thỉnh an Vương gia”- Một giọng nói cung kính cúi chào cắt đứt những do dự của hắn. Một nha
hoàn đi tới trước hắn cúi đầu hành lễ. Hắn nhận ra là nha hoàn hay hầu
hạ Dạ Lan, cau mày hỏi :”Có chuyện gì”
Nha hoàn bẩm báo nói: “Khởi bẩm Vương gia, Lan phu nhân đã chuẩn bị xong bữa tối, mong Vương gia có thể bớt chút thời gian qua dùng.
Bước chân do dự của Lăng Khiếu Dương cuối cùng cũng ra quyết định, trầm trọng đi đến Thản Nhiên Cư nơi Dạ Lan ở.
“Lăng”
Lăng Khiếu Dương vừa bước vào cửa, một thân ảnh mềm mại dịu dàng tiến vào lòng hắn.
“Công sự xong hết rồi sao, chàng có mệt không!”- Nàng tri kỷ ân cần thă