
u ? Uống rượu tốt, rượu xong loạn tình là thời cơ tốt.”
Ta cười: “Vậy ngươi lại đây đi, mau thừa dịp này đem hắn ăn, tiểu chính thái xinh đẹp như vậy nhất định đặc biệt ngon miệng.”
Giang Ly tựa hồ lại tức giận: “Chuyện của chúng ta không đến lượt ngươi quản.”
Ta: “Ta mới lười quản.”
Giang Ly: “Đưa hắn về xong rồi về nhà đi, ngươi không được có ý đồ gì với hắn đâu đấy.”
Ta cười, hắn rõ ràng rất để ý Tiết Vân Phong, vì sao nhất định phải cãi nhau làm gì? Vì thế ta an ủi hắn nói: “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, ta với đồng tính luyến ái không có hứng thú.”
Giang Ly không nói gì, ta lại bổ sung một câu: “Chỉ là tiểu tử này luôn làm cho ta có một loại cảm giác được làm mẹ.”
Giang Ly cười khẽ: “Ngươi muốn làm mẹ? Ta không ngại giúp một chút đâu.”
Ta: “Ngươi đi tìm chết đi !”
Giang Ly ha ha nở nụ cười, cười xong hắn nói: “Ở chỗ nào, lát nữa ta đến đón ngươi.”
Giang Ly đột nhiên khuất phục đầu hàng tốt bụng làm cho ta cảm thấy không ổn cho lắm, vì thế nói: “Không cần, nhà hắn ở ngay trong nội thành, bắt xe rất tiện.”
Giang Ly: “Thế cũng không được, nhỡ đầu gặp phải tên lái xe nào thẩm mỹ có điểm dị dạng, định cướp sắc thì làm sao.” ( =)) )
Ta kháo, cướp sắc thì cướp sắc, làm sao còn nhất định phải thẩm mỹ dị dạng? Giang Ly, ngươi ấy, không nói móc ta thì sẽ chết à !
Giang Ly: “Một tiếng nữa, ta ở dưới nhà hắn chờ ngươi.”
Ta; “Giang Ly ngươi nói thật đi, ngươi rốt cuộc có âm mưu gì? ” Ta mới không tin hắn lại hảo tâm như vậy.
Giang Ly: “Ngươi nếu đã không làm được gì cho ta, vậy lúc về nấu cho ta bữa ăn khuya đi….Ta muốn ăn mỳ trường thọ*, cái loại một chén mì chỉ có một sợi ấy.”
* Theo tập tục của người Trung Quốc, vào ngày sinh nhật nếu ăn mỳ trường thọ thì sẽ sống lâu khỏe mạnh, sợi mì càng dai càng dài thì tuổi thọ của người đó càng lâu. Mà Giang ca nói mì một sợi tức là cái thể loại mà nhào bột bằng tay sau đó kéo cho nó dài thiệt là dài ra đủ cho một bát mỳ ấy.
Ta: “Biết ngay là ngươi đâu có tốt bụng như vậy.” Cái loại này thoạt nhìn đơn giản, kỳ thật lúc làm rất phiền toái thực không tốt!
Giang Ly: “Không nghe lời? Không nghe lời hậu quả có lẽ rất nghiêm trọng…”
Ta: “Làm làm làm, ta nghe lời. Ngươi cũng quá vô sỉ !”
Giang Ly lại đắc ý ha ha cười nhẹ một tràng, ta giận dữ ấn nút cúp máy.
…
Chỗ ở của Tiết Vân Phong cách nơi hắn đi làm không xa, phỏng chừng là để tiện cho việc đi làm, nên thuê nhà, Ta giúp hắn lên lầu, lấy chìa khóa trong túi áo của hắn, mở cửa, tìm được phòng ngủ, sau đó đem hắn ném tới trên giường, cởi giày cho hắn, đắp chăn lại.
Tốt lắm, đại công cáo thành, ta có thể giải thoát rồi. Ta lau mồ hôi trên đầu, xách túi bước ra khỏi phòng ngủ, vừa mở cửa ra, đã nghe thấy một giọng nói cực kỳ rõ ràng từ phía sau : “Ngươi phải đi sao?”
Ta hoảng sợ, xoay người nhìn lại. Chỉ thấy Tiết Vân Phong đang tựa nửa người trên giường, ánh mắt thật sự thanh tỉnh, một chút cũng không có dáng vẻ của người uống rượu.
Ta không tin nổi nhìn hắn, khiếp sợ đến nỗi nói chuyện cũng lắp bắp: “Ngươi ngươi ngươi ngươi… Ngươi không phải say rượu sao?”
Tiết Vân Phong sắc mặt tối tăm, đáp: “Ta chỉ muốn say mà thôi.”
Oa kháo, vậy thì phải nói là ngươi từ nãy đến giờ đều là giả bộ ? Giả bộ uống say làm cho lão nương ngu ngốc đầu đây mồ hôi đưa ngươi trở về ? Ta mới nghĩ đến đây liền bi phẫn, vì thế liều mạng chạy đến bên giường hắn, cúi người bóp cổ hắn lắc lắc, vừa lắc vừa đau đớn căm hận nói: “Tiểu tử ngươi làm sao lại xấu xa như thế hả, ngươi có biết phải xoay sở với một con ma men là chuyện lãng phí tinh thần và thể lực thế nào không ? “
Tiết Vân Phong dưới ma trảo của ta, toàn bộ thân thể chẳng khác nào một con rối gỗ lắc lư lắc lư, hắn cũng không phản kháng, chỉ rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: “Ta có thể làm sao bây giờ, ta say không nổi, đành phải giả vờ.”
Ta ngừng tay, có chút đau lòng nhìn hắn. Ta đột nhiên nhớ tới lúc Vu Tử Phi mới rời bỏ ta, ta cũng thường xuyên chuốc say chính mình hàng đêm như vậy, nhưng là bởi vì thể chất đặc thù của bản thân, đồi với cồn cơ hồ như miễn dịch, vì thế mỗi lần ta đều uống rất nhiều rượu, cực kỳ thanh tỉnh mà nốc rượu điên cuồng … Bây giờ ngẫm lại, khi đó thật là khờ a, ai rời đi ai sống không nổi.
Ta mặc kệ hồi ức, vỗ vỗ đầu Tiết Vân Phong, cười nói: “Đứa nhỏ ngoan, về sau không cần uống rượu tùm lum, hại thân.”
Tiết Vân Phong gạt tay của ta ra, bất mãn nói: “Ta không phải đứa nhỏ !”
Ta cười: “Ở trong mắt ta, ngươi chỉ là một đứa nhỏ….Nếu không thì ta nhận ngươi làm con nuôi đi ?”
“Ngươi….” Tiết Vân Phong trợn mắt nhìn ta, tức giận đến cánh môi run run.
Ta bị cái dạng này của hắn làm cho cười hắc hắc không ngừng, nắm lấy khuôn mặt của hắn nói: “Chính thái, ngươi thật đáng yêu a.”
Tiết Vân Phong xoay mặt đi, không thèm để ý đến ta.
Ta cầm lấy túi xách, lại vỗ vỗ đầu hắn: “Bé ngoan, ngủ ngon vào, tỷ tỷ phải đi.”
Tiết Vân Phong lại giữ chặt lấy tay ta: “Ngươi …ngươi có thể ở lại giúp ta được không ?”
Ta quay đầu nhìn đôi mắt to ngập nước của hắn, nhất thời một chút sức chống cự đều không có. Vì thế ta ngồi bên giườn