
t đắc dĩ cùng chua xót,
lạnh nhạt còn nhiều hơn một phần việc đang chờ đợi, chờ đợi chuyện gì
xảy ra.
Trong phòng rất yên lặng, không âm thanh âm, làm cho hắn cảm thấy có
chút cô đơn, tựa như mấy ngày nay tâm trạng chính mình liên tục đi
xuống, vốn là hắn có thói quen một mình sau khi cùng Bắc Đường Yên
tách ra, cảm thấy một mình thì ra cô đơn như thế, hắn đối với nàng vẫn
luôn thật lòng, trong lòng của hắn cũng vẫn chỉ có Bắc Đường Yên, nhưng
không biết vì sao hai người lại tới mức này.
Nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng ngủ, chứng kiến giường của mình hắn không
khỏi nghĩ đến chuyện đêm hôm đó, Bắc Đường Yên nóng bỏng mang theo một
cái ánh mắt ngượng ngùng, điên cuồng kia làm cho hắn hoàn toàn mất đi lý trí, đêm hôm đó giống như đang ở trên thiên đường, đột nhiên trong trí
nhớ từng màn đều xuất hiện ở trước mắt, hắn trong lúc đó muốn khóc.
Vì cái gì… lúc trước xúc động như vậy muốn rời đi, vì sao bởi vì
những chuyện kia mà quên mất lúc tốt đẹp cùng Bắc Đường Yên, vì sao
chính mình làm ra chuyện làm cho mình hối hận, hắn biết mình sai rồi,
nhưng bây giờ mới phát hiện mình sai thái quá, hắn đã cùng nàng xảy ra
quan hệ, lúc ấy mình tại sao sẽ cùng Bắc Đường Yên nói ra lời chia tay,
nàng đã là của mình, mà hắn bởi vì một nữ nhân khác mà cùng nàng chia
tay.
“Ha ha ha…” Tiếng cười của Viêm Liệt ở trong nhà vang lên, có cảm
giác âm trầm, ngay sau đó lại là hung hăng làm một cái tát trên mặt
mình, hắn cảm thấy hắn thật sự đáng chết.
Ước chừng qua thật lâu, hắn mới từ cái cảm xúc hối tiếc đó chuyển
biến tốt đẹp, hắn bước chân cứng ngắc bắt đầu sửa sang lại đồ đạc của
mình, mặc dù chỉ là ở chỗ này ở vài ngày, nhưng mỗi một chỗ đều có mùi
vị quen thuộc, chờ hắn thu thập xong ngồi ở trên giường, cảm giác mình
giống như là mình chưa từng rời đi, nếu như thời gian thật sự trở lại
như trước thì tốt bao nhiêu.
Viêm Liệt lắc đầu, cảm giác mình như 1 đứa bé không lớn lại có ảo
tưởng không thực tế. Thu thập xong hết thảy, hắn ngơ ngác ngồi không
biết kế tiếp phải làm những gì, tựa hồ cảm thấy hơi mệt liền nằm ở trên
giường, không ý thức liền đã ngủ.
Bắc Đường Yên tan tầm trở lại, phát hiện cả phòng yên tĩnh không có
một chút thanh âm, cùng mấy ngày hôm trước không khác gì điều này làm
cho cái có chút mong đợi của nàng mạnh mẽ lạnh xuống.
Hắn không có tới sao, không đúng Văn Mẫn báo cáo rõ ràng nói là hắn
đến, nhưng sao không có thanh âm, phòng của hắn cũng không có đèn sáng
là đi ra ngoài sao, đang khi do dự Bắc Đường Yên mở ra đèn của phòng
khách, trong phòng thoáng cái sáng lên. Sau đó ánh mắt của nàng quét đến kệ giày, thấy được một đôi giầy, là của Viêm Liệt, như vậy người hẳn là không có đi ra ngoài đi, không biết vì sao kết luận như vậy làm cho Bắc Đường Yên yên tĩnh trở lại.
Để xuống bữa tối mua trong tay, Bắc Đường Yên trở về phòng mình thay
đổi bộ y phục, do dự liền gõ cửa phòng hắn, ba tiếng gõ lại không có ai
đáp lại, Bắc Đường Yên liền đẩy thẳng đi vào.
Trong phòng rất tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy người nằm ở trên
giường, an tĩnh tựa hồ mang theo một cái u buồn điều này làm cho Bắc
Đường Yên không khỏi lộ ra cái cười bất đắc dĩ, những ngày này nàng vẫn
luôn nhìn hắn, lại phát hiện nụ cười làm cho nàng động tâm biến thành u
buồn, làm cho nàng cũng không khỏi đau lòng, bất quá đau lòng cũng sẽ có chút ít cao hứng, đoán rằng u buồn như vậy là bởi vì nàng.
Tựa hồ là cảm thấy Bắc Đường Yên ở đó, giấc ngủ của Viêm Liệt bắt đầu không yên ổn, con mắt dần dần mở ra, trong phòng cũng không có mở đèn,
ánh sáng yếu ớt làm cho hắn rất nhanh liền thích ứng, tự nhiên phát
hiện nàng ngồi ở bên giường mình.
Hắn ngồi dậy, dùng đến ánh mắt nghi vấn nhìn Bắc Đường Yên.
“Cơm tối ở trên bàn, anh sửa sang một chút lại ăn cơm đi.” Bắc Đường Yên đứng lên, để lại một câu nói như vậy rồi rời đi.
Viêm liệt sửng sốt một chút, nhìn Bắc Đường Yên ánh mắt lộ ra một tia nóng bỏng.
Hai người ngồi ở bên cạnh bàn dùng cơm ai cũng không nói gì, cũng
không có tiếng động gì, Bắc Đường Yên cảm thấy không thoải mái, Viêm
Liệt cũng đồng dạng không có cảm thấy gì tốt, chỉ là hai người cùng có 1 ý tưởng có thêm người bên cạnh tốt hơn!
“Em ăn no.” Bắc Đường Yên trước buông xuống đũa, thẳng trở về phòng ngủ.
Viêm Liệt đối với mùi thơm đồ ăn trước mặt đều mất hứng thú, suy nghĩ một chút thu bát đũa, dọn rửa rồi lại rồi trở về phòng của mình, hai
người chung đụng tựa hồ có chút lãnh đạm.
Ngày thứ hai, hai người cùng nhau đi làm, mặc dù là thứ bảy nhưng là 1 xí nghiệp tầm cỡ quốc tế, làm thêm giờ luôn có, mà hôm qua hắn căn bản
không đi xe kia, hắn không từ chối nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ
an tâm tiếp nhận, hơn nữa công ty và chỗ ở của nàng rất gần, lái xe cũng không hơn bao nhiêu, Bắc Đường Yên đối với chuyện biết cũng không nói
thêm gì, chỉ là nói với hắn một câu cùng đi làm, liền lái xe của mình
xuất phát.
Bắc Đường Yên cùng Viêm Liệt hai người lần nữa cùng lúc xuất hiện ở
công ty tựa hồ đưa tới oanh động không nhỏ, nhân viên công ty lần nữa
dùng đến ánh mắt phức tạp xem bọn họ, sau đó sau