Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210514

Bình chọn: 7.5.00/10/1051 lượt.

ia phong trần mệt mỏi lại tựa hồ không có.

“Thật …thật xin lỗi,tôi tới trễ!”

Hắn ôn hòa hữu lễ cười nói tâm sự,Hứa Lưu Liễm ngồi ở chỗ của mình lẳng

lặng nhìn hắn,trong lòng không biết có loại cảm giác gì chua xót và ngọt ngào cùng tồn tại.

Đàn ông cũng vậy,phụ nữ cũng thế,người ban

đầu trong lòng mình là khắc cốt minh tâm cả đời . Nếu như nói tình cảm

nhất định phải chịu đựng khảo nghiệm thời gian và cuộc sống mới có thể

càng thêm chắc chắn,vậy mối tình đầu thuần khiết không có trải qua bất

kỳ cọ xát mà vẫn giữ được tốt đẹp.

Khi Trần Thanh Sở xuất hiện Hạ Vi Lương ngồi bên cạnh đồng thời dùng sức kéo tay cô buồn bực nhỏ giọng gào rú,

“A a a a a,Lưu Liễm, tại sao lại thế này? Trần Thanh Sở không phải nói không đến sao?”

Hứa Lưu Liễm càng buồn bực hơn,

“Tớ làm sao biết? Không phải cậu là người hỏi sao”

“Nếu không chúng ta đi thôi?”

Hạ Vi Lương kéo cô đứng dậy,thì thấy Trần Thanh Sở đã lướt qua đám người

đi thẳng tới, Hạ Vi Lương bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã,còn Hứa Lưu

Liễm vẻ mặt có chút cứng ngắc.

“Tiểu Liễm!”

Trần Thanh Sở lên tiếng gọi cô,đứng ở trước mặt cô rũ mắt thấy trong mắt tất cả đều là nhớ nhung,

“Đã lâu không gặp!”

Bọn họ làm sao đã lâu không gặp,thật ra thì những ngày qua hắn ở thành phố

này,hắn cơ hồ mỗi ngày đều biết nhất cử nhất động của cô,hắn dĩ nhiên

cũng biết đêm hôm đó người đàn ông kia đến nhà cô ăn cơm tối còn ở lại

nơi đó qua đêm,tối đó hắn ở dưới lầu nhà cô ngây người suốt cả đêm.

Ngày thứ hai mắt hắn đầy tơ máu gương mặt tiều tụy thấy người đàn ông

kia mặt tràn đầy nụ cười thần thanh khí sảng rời đi,hắn đột nhiên có

một loại ý nghĩ điên cuồng muốn xông lên lầu đoạt lấy cô,sau hắn lại

thấy cô xuống lầu mặc một chiếc áo đơn giản đi dạo trên đường,hắn muốn

đi đến trước rồi lại sợ mình làm lộ kế hoạch đi công tác hao hết tâm tư

thiết kế,nên lái xe đi theo phía sau cô.

Cô so lúc với trung học

đệ nhị cấp lúc thon gầy rất nhiều,vóc người cô vốn hơi mập mạp giống đứa bé hiện tại đã hoàn toàn gầy xuống,cô giở tay nhấc chân vẫn như lúc

trước lạnh nhạt và thong dong,rồi lại mơ hồ có thêm một tia phong tình

của phái nữ.

Hắn đi theo cô nhìn thấy cô vô ý đi đến góc

đường,tâm trạng vẫn tối tăm không khỏi mừng như điên,hắn ở Mĩ Quốc từng

ra sức học ngành tâm lý học,hắn biết con người trong vô thức làm ra cử

động,nhưng động tác đó bởi vì trong lòng còn nhớ thương. Cho nên hắn cho trong lòng cô còn có hắn.

Hai người mặt đối mặt đứng lại,đám

người thoáng cái liền yên tĩnh lại,tất cả ánh mắt đều tập trung đến trên người bọn họ,Hạ Vi Lương ngượng ngùng buông lỏng cô ra trốn sang một

bên,coi như là cô rộng rãi đi nữa,cũng không có dũng khí nghênh đón

nhiều ánh mắt chăm chú như vậy.

Mà ngoại trừ Hạ Vi Lương ra không có ai biết bọn họ đã gặp mặt,cũng không người nào biết cô đã có

chồng,còn tưởng rằng bọn họ xa cách đã lâu lần đầu tiên gặp lại, không

khỏi ồn ào,

“Ôm đi, ôm đi. . . . . .”

Hứa Lưu Liễm lúng

túng không bước chân lên liên tiếp lui về phía sau,Trần Thanh Sở

cũng rất thản nhiên,tiến lên một bước đưa tay ôm cô vào trong lòng,ôm

chặc đến sắp làm gãy lưng cô,cô cau mày đẩy hắn,

“Thanh Sở,đừng như vậy. . . . . .”

Cuối cùng vẫn là Hạ Vi Lương đến giải vây cho cô,Hạ Vi Lương đưa tay đẩy ra Trần Thanh Sở cười trêu ghẹo,

“Ơ ơ,đừng ở đây ôm vuốt ve vậy chứ,bảo đám chúng ta nhìn làm sao chịu nổi nha!”

Hứa Lưu Liễm cảm kích nhìn thoáng qua Hạ Vi Lương,mấy nam sinh bạn thân của Trần Thanh Sở đi tới,một người trong đó giơ tay lên vỗ lên vai Trần

Thanh Sở một cái,

“Ơ,Thanh Sở, xem ra cậu đối với Hứa mỹ nhân của chúng ta tình cũ chưa dứt nha?”

Trần Thanh Sở đáp lại người nọ một đấm,thản nhiên cười nhìn cô,

“Đương nhiên,đúng là dư âm còn chưa dứt đây!”

Hứa Lưu Liễm vẻ mặt thoáng cái không tự nhiên,những người này cô đều biết

vì trước kia lúc quen với Trần Thanh Sở cô thường xuyên theo chân bọn họ cùng đi chơi bóng ăn cơm và vân vân,hôm nay thấy bọn họ tựa như thấy

được dấu vết những năm bọn họ cùng trải qua.

Mấy bạn nam chung quanh nghe Trần Thanh Sở trả lời như vậy nhất thời sôi trào lên

“Nếu nam chưa lập gia đình nữ chưa gả,không bằng quen lại mợt lần nữa đi!”

Hứa Lưu Liễm và Trần Thanh Sở vẻ mặt đồng thời cứng ngắc,nam chưa lập gia

đình nữ chưa gả,sáu chữ này đâm vào vết thương đau nhói trong lòng hai

người, Hứa Lưu Liễm giống như chạm phải cái gì nóng thoáng cái vùng

khỏi tay hắn.

Trần Thanh Sở cố chấp cầm lại tay cô,cực kỳ nghiêm túc nói,

“Lưu Liễm,hôm nay làm trò trước mặt nhiều bạn học như vậy,anh không muốn dấu diếm gì nữa,anh lần này trở lại,chủ yếu chính là có được em!”

Hứa Lưu Liễm nghe lời thật tình mà kiên định của hắn trong nháy mắt thất

thần,cô giương mắt kinh ngạc nhìn hắn,không đầy một lát ánh mắt liền

chua xót ,giờ khắc này nếu quả thật nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả,sẽ tốt biết bao?

Mà đang lúc cô thất thần,Trần Thanh Sở đã khom

lưng nhẹ nhàng in lại nụ hôn ở bên má cô,dùng thanh âm thấp đến chỉ có

hai người bọn họ có thể nghe được nói nhỏ bên tai,

“Lưu Liễm,anh biết trong lòng em vẫn có anh,nếu không em sẽ không


Snack's 1967