
con bé
rất hiếu thuận cơ hồ mỗi tuần đều gọi điện hỏi thăm bà.
Chỉ tiếc
con của bà luôn giữ khoảng cách với con bé ,thật không hiểu cô bé trước
mắt này rốt cuộc tốt nơi nào,lại có thể làm con bà cùng với Lục Chu Việt Lục thị yêu thương, người đó thậm chí vì có được cô mà không từ thủ
đoạn.
Dung mạo thùy mị thì thế nào? Không phải nói hồng nhan họa
thủy sao? Mẹ Trần nhìn Hứa Lưu Liễm một cái trong lòng thầm suy nghĩ,nếu không phải con trai đã nói rõ mục đích của hắn cho bọn họ nghe,bà đã
sớm nhìn sắc mặt cô bé này,dù sao bất kể thế nào bà cũng sẽ không buông
tha cho con dâu Anna kia.
Hứa Lưu Liễm có chút lúng túng sải bước tới, lễ phép gọi một tiếng,
“Bác trai,bác gái. . . . . .”
Mẹ Trần cùng ba Trần không có sắc mặt tốt nhưng cũng không có sắc mặt xấu,thản nhiên đáp một tiếng,mẹ Trần đứng dậy trước,
“Thanh Sở,con phải nghỉ ngơi thật tốt,mẹ với cha con đi về trước,buổi trưa mẹ sẽ làm đồ ăn ngon đưa tới cho con!”
Nói xong hai người liền rời đi,Trần Thanh Sở nhìn thoáng qua cô sau khi nghe điện thoại sắc mặt không được tốt lắm,
“Tiểu Liễm,em tối hôm qua nằm chỗ này một đêm nhất định ngủ không ngon,anh
thấy sắc mặt em rất mệt mỏi,bên trong có phòng nghỉ ngơi em cứ vào ngủ
một giấc đi!”
Hứa Lưu Liễm miễn cưỡng xé ra nụ cười, lắc đầu,
“Không,em về nhà ngủ,đúng rồi anh muốn ăn món gì,em sẽ ra ngoài mua cho anh một chút?”
“Anh muốn ăn cháo gần trường học chúng ta còn có bánh nướng không vừng!”
Trần Thanh Sở trong mắt tất cả đều mang theo nhớ nhung,khóe mắt cô chua xót vội vàng quay người đi,
“Em đi mua cho anh!”
Cô còn chưa đi mấy bước,giọng nói chát chát của Trần Thanh Sở liền từ phía sau truyền đến,
“Tiểu Liễm,em ở lại với anh có phải không?”
Cô ngừng lại bước chân nhưng không quay đầu lại,
“Anh chịu phối hợp để bác sĩ chữa trị sao!”
Sau đó xoay người đi ra ngoài,Trần Thanh Sở kinh ngạc ngó chừng bóng lưng
của cô,khuôn mặt có chút tái nhợt xẹt qua một tia vui sướng cùng đau đớn trộn lẫn phức tạp.
Hắn vui sướng vì cô nói hắn chịu để bác sĩ
chữa trị đại biểu cô sẽ ở lại,nhưng hắn lại từ mặt nghiêng nhìn xuống
của cô cảm giác ra cô ở lại không phải là thật lòng mà bởi vì hắn uy
hiếp.
Trong lòng cô đã từ từ không có hắn.Căn nguyên sự thật làm
hắn đau đớn,hắn vẫn cho rằng lợi thế lớn nhất để hắn thắng người đàn ông kia chính là tình cảm cô dành cho hắn,nhưng hôm nay ngay cả cái này
cũng không có,hắn nên làm gì bây giờ? Nghĩ tới đây tổn thương trong mắt
hắn nháy mắt hóa thành mãnh liệt hận thù.
Hứa Lưu Liễm đón xe đi
đến trung học đệ nhị cấp bọn họ từng học,trước cửa trường học có một cửa tiệm bán cháo trước sau như một làm ăn phát đạt,lúc này chính là sáng
sớm,nhóm lớn học sinh tràn vào trong tiệm ăn điểm tâm,cô đứng trước cửa
nhìn người đến người đi không khỏi nhớ lại lúc cô còn học ở đây.
Khi đó bọn họ học ngoại trú,sáng sớm thường xuyên hẹn tại cửa tiệm đó ăn
điểm tâm,khoảng thời gian cô ăn mặc tiết kiệm,hắn luôn luôn đến sớm so
với cô,quan tâm lấy lòng cô sau đó buộc cô ăn.
Cuộc sống khi đó
tinh khiết tốt đẹp cỡ nào,hắn yêu cô,cô cũng yêu hắn đơn giản chân thành tha thiết. Nếu như không phải người kia bỗng nhiên xuất hiện, không
phải người đó cố chấp can dự. . . . . .
Cô nghĩ tới đây ngực
không khỏi đau nhói,vội vàng hoàn hồn không còn dũng khí tiếp tục suy
nghĩ,từ khi gả cho hắn mỗi lần đi qua cô không dám quay đầu lại,vì cô sợ chỉ cần quay đầu lại nhìn sang hình ảnh trước mặt không phải là.
Vội vàng đi vào trong cửa tiệm mua cháo và bánh nướng không vừng Trần Thanh Sở nói ,song một khắc cũng không dám dừng lại nhanh chóng vọt ra,chỉ
cần ở đây một giây đối với cô mà nói chính là đau khổ. Thời điểm đứng
bên đường chờ đón xe chuẩn bị trở về bệnh viện,đột nhiên có một chiếc
thể thao màu xanh ngọc huyênh hoang két một tiếng ngừng lại trước mặt
cô.
“Hứa Lưu Liễm?”
Một giọng nam dễ nghe vang lên,cô từ trong thất thần hoàn hồn vừa nhìn qua không khỏi có chút kinh ngạc,
“Trác hiệu đổng?”
Làm hiệu đổng trung học đệ nhị cấp cô học,cô dĩ nhiên không thể không nhận
ra, mà quan trọng là … Hắn là an hem thật tốt của cái người ở thành
phố N.
Trác Thính Phong đem xe dừng ở ven đường,con ngươi dưới kính râm xẹt qua một tia sáng giảo hoạt,
“Muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi!”
Trần Thanh Sở nghĩ thế nào làm sao giấu được bọn họ? Lục lão đại quả nhiên
anh minh đoán được hắn muốn nhớ lại chỗ nào,nếu không hắn cần gì sáng
sớm cố ý làm bộ như vừa đi ngang đây,quả thật bắt được nha đầu này.
Hắn vừa nói vào đề vừa nghiêng người mở ra cửa xe vị trí tay lái phụ,Hứa Lưu Liễm vội vàng khoát tay,
“Không cần làm phiền anh tự tôi về cũng được,à không phải sắp đến giờ vào lớp sao,anh nhanh đi vào đi!”
Hứa Lưu Liễm không có quên trường học này là của nhà hắn,cho nên cố ý muốn
dùng cớ này đuổi hắn đi,không biết tại sao cô thấy không được tự nhiên
khi bị anh em tốt của hắn thấy cô mua bữa ăn sáng cho người khác.
Thế nhưng Trác Thính Phong không thuận theo,
“Bọn họ đi học là chuyện của bọn họ không quan hệ đến tôi,cô cũng không phải không biết tôi không có dạy khóa,mau lên đây tôi