
ô 》của chúng ta,
lấy quyền uy của tôi,tôi tin chắc sẽ không ai tin những chuyện này!”
Tô Thế Viên sau khi nói xong lại thâm sâu nhìn sang cô,
“Bất quá Lưu Liễm này,cô có thể xem hắn là bạn bình thường sao? Cô phải biết rằng,một khi 《 Tô 》 phát tin tức ra ngoài, 90% mọi người sẽ tin tưởng
thật sự, cô sau này không nên đấy đá đập chân mình!”
Cô có thể
xem hắn là bạn bình thường sao? Tô Thế Viên nói trắng ra khiến Hứa Lưu
Liễm trong lòng đau đớn,về chuyện Trần Thanh Sở Hứa Lưu Liễm rõ ràng
không nói gì với cô,rõ ràng hai người bọn họ tối nay là lần đầu tiên gặp mặt,nhưng cô nhìn một cái liền hiểu rõ tất cả.
Một lúc sau cô dùng sức gật đầu giương mắt kiên quyết nhìn về phía Tô Thế Viên,
“Được! Cứ làm theo lời cô nói!” Tô Thế Viên ánh mắt
sắc bén thẳng tắp nhìn về phía cô như muốn nhìn thấu trong lòng cô,Hứa
Lưu Liễm nhẹ nhàng quay đầu thở dài,không thể không nghe thấy lẩm bẩm
nói,
“Thế Viên,cứ như vậy đi,cứ làm theo lời cô nói. . . . . .”
Nếu không còn có thể như thế nào? Cô không ngốc,cô đã mơ hồ phát giác buổi
tối này hơi kỳ lạ,chuyện cô đến bệnh viện chỉ có Trần Thanh Sở và người
bên cạnh hắn biết,làm sao cô vừa ra tới liền bị ký giả chụp hình? Sợ
hắn biết được trước đã thông báo ký giả.
Nghĩ tới đây lòng cô có
chút chua xót,mục đích của Trần Thanh Sở cô ít nhiều cũng đoán được,hắn
muốn mượn thủ đoạn này khiến Lục Chu Việt đau,khiến Lục Chu Việt khó xử
mà thôi, nhưng hắn có nghĩ tới cảm nhận người trong cuộc như cô không?
Thanh Sở,anh thật có giống như ngoài miệng anh nói yêu em không?
“Được!Cứ vậy đi”
Tô Thế Viên dứt khoát trả lời,sau đó đứng dậy đi lấy máy ảnh ,tìm một góc
độ tốt,hai người ngồi mặt đối mặt,trước mặt đặt một ly cà phê lượn lờ
bốc hơi nóng .
Đèn chớp lóe sáng,Hứa Lưu Liễm mở rộng tầm mắt
không có nhìn ống kính mà nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ,cô không biết nhà
này có mấy tầng,tóm lại cực cao, xuyên thấu cửa sổ khổng lồ cơ hồ có thể quan sát cảnh đêm cả thành phố Ôn Thành,cô không biết Tô Thế Viên tại
sao chọn một nơi thế này ở lại,cô chỉ cảm thấy ở độ cao này cảm giác
thật cô độc.
Hình chụp đẹp,Tô Thế Viên cầm máy ảnh tới đem hình
truyền tới trên máy vi tính,trong hình Hứa Lưu Liễm chỉ có một mặt
nghiêng,Tô Thế Viên thì cúi đầu ưu nhã mím môi cà phê, tình trạng giữa
hai người cực kỳ giống người đang tâm sự và người lắng nghe.
Tô
Thế Viên đeo lên mắt kiếng chuyên chú ngó chừng màn ảnh máy tính mười
ngón tay nhanh chóng bay múa trên bàn phím,cuối cùng con chuột dừng ở
hòm thư gửi đi, cô nheo lại mắt thấy người ngồi đối diện như cũ nghiêng
đầu nhìn bóng đêm bên ngoài,không chút do dự nhấn xuống con chuột,nhìn
trên màn ảnh hiện lên bốn chữ gửi đi thành công,cô tựa vào trên ghế
phun ra hai chữ,
“Làm xong!”
Cô vừa mới đem bưu kiện phát
đến chủ bút《 Tô ,sáng mai tin tức này sẽ xuất hiện ở trang đầu đề《 Tô
》 ,từ trước đến giờ cô đều cho ra bài báo chân thật nhất,bởi vậy không
thể tồn tại mảy may dối trá hoặc nói dối.
Cũng tỷ như Hứa Lưu
Liễm,mới vừa rồi cô lần nữa hỏi cô ấy quyết định ra sao,chính là muốn
theo dõi trong lòng cô muốn như thế nào ,nếu cô không nỡ chỉ làm bạn
bình thường với Trần Thanh Sở,thì cho dù Lục Chu Việt hay Trác Thính
Phong bạn bè của cô đi nữa,cô cũng không thể vặn vẹo sự thật phát tin
tức kia ra. Rất may mắn,trong mắt cô ấy thấy được cô thất vọng về Trần
Thanh Sở .
Hứa Lưu Liễm quay đầu lại nhìn biểu tình trên mặt Tô
Thế Viên,đột nhiên cảm giác được cô là một cô gái thật tình,cô nhìn cô
ấy nhếch môi cười buồn,
“Thế Viên,tôi thật hâm mộ cô,có thể bình tĩnh và lý trí xử lý bất cứ chuyện gì!”
Tô Thế Viên khép lại máy tính rũ mắt xuống mím môi cà phê,
“Một ngày nào đó cô cũng sẽ làm được,kinh nghiệm và đau khổ sẽ làm cô nhìn thấu tất cả!”
Có càng nhiều giao ra cũng càng nhiều,đây là chuyện thực mãi mãi không thay
đổi,không có ai biết phía sau cô giao ra bao nhiêu máu và nước mắt.
Hứa Lưu Liễm hốc mắt có chút ươn ướt,
“Tôi vẫn cho tôi là người máu lạnh và quyết đoán,nhưng trong chuyện Trần
Thanh Sở tôi thủy chung lề mề, thủy chung không chịu đối mặt anh ấy đã
thay đổi, không chịu đối mặt anh ấy ít nhiều lợi dụng mình,thủy chung
không chịu đối mặt hiện tại chúng tôi hoàn toàn thay đổi . . . . . .”
Tô Thế Viên đứng dậy,trong mắt nhanh chóng xẹt qua một chút đau đớn,
“Lưu Liễm,có người yêu cô hơn nữa cam tâm tình nguyện cho cô một gia đình,đó là một loại phúc khí cô phải biết giữ gìn. Sớm đi ngủ đi,không phải cô
ngày mai còn phải trở về thành phố N? “
Cô nói xong liền bưng cà phê xoay người rời đi, trong thanh âm có nói không ra lời cô đơn,
“Nơi này có rất nhiều phòng ngủ,cô có thể tùy ý lựa chọn một phòng!”
Hứa Lưu Liễm không biết cô ấy tại sao đột nhiên thương cảm mà tốt nhất cũng không nên hỏi nhiều,liền chọn một phòng ngủ gần đây đi vào. Gian phòng
bài trí rất phù hợp phong cách khẩu vị của cô,các cô là loại người làm
thiết kế nên đối với bất luận chuyện gì cũng tràn đầy học hỏi,nhưng nơi
này lại làm cho cô nói không ra lời không hài lòng.
Nhưng cho dù ở hoàn cảnh ưu nhã an tĩnh như vậy,nhưng cô lăn qua